Chương 11: (Vô Đề)

Tại sáu tỉnh Bắc Kì, Lí gia là phú thương, còn Lâu đại soái lại là một vị hoàng đế không có ngai vàng. Cho nên, việc Lâu gia kết thành thông gia với Lý gia chính là đại sự hấp dẫn ánh mắt của không ít người. Đội kị mã của Lâu thiếu soái vừa mới đến nơi, bốn phía liền tụ tập không ít người đến nghe ngóng và xem náo nhiệt.

Lý Khánh Xương đối với việc này có chút tự đắc, lộ ra nét mặt tươi cười, chắp tay chào hỏi Lâu Tiêu. Thế nhưng Lâu thiếu soái lại không cho Lý Đại lão gia chút mặt mũi nào. Là người có niềm kiêu hãnh ăn sâu từ trong cốt tủy, lại có gia thế bậc nhất, Lâu thiếu soái hoàn toàn không cần cấp thể diện cho bất cứ kẻ nào mà hắn thấy chướng mắt.

Lý Khánh Xương trơ mắt nhìn Lâu thiếu soái lướt qua mình, nụ cười trên gương mặt cũng đơ cứng lại, chỉ nghe Lâu thiếu soái nói với Lý Cẩn Ngôn đang đứng ở phía sau lưng: "Tôi đến rồi đây."

Sau đó, Lâu Tiêu vén áo choàng lên, trực tiếp bọc Lý Cẩn Ngôn ở bên trong, nói: "Đi thôi."

Lý Cẩn Ngôn cũng không lạnh, bên trong mặc trường sam bằng vải bông, còn mặc một lớp giáp áo, Lâu Tiêu vậy mà chẳng ngó ngàng gì đến. Một cỗ khí tức xa lạ lãnh ngạnh phả vào mặt ngược lại khiến Lý Cẩn Ngôn không biết nên ứng đối như thế nào mới tốt.

Đẩy ra? Lâu thiếu soái rõ ràng là có ý tốt.

Không đẩy ra? Trước mặt có bao nhiêu người… Cho dù là hai nam nhân, nhưng cân nhắc đến quan hệ hiện tại giữa mình và Lâu thiếu soái, tai Lý Cẩn Ngôn vẫn không tự chủ được mà nóng lên.

"Làm sao vậy?"

Thanh âm của Lâu Tiêu vang lên ngay bên tai. Lý Cẩn Ngôn ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với đôi mắt đang nhìn xuống phía dưới của Lâu Tiêu. Lâu Tiêu thật sự rất cao, bản thân mình đứng thẳng cũng chỉ đến cằm của người nọ. Lý Cẩn Ngôn cũng chỉ có thể tự an ủi bản thân: mười sáu tuổi, vẫn còn cao lên được. Tục ngữ không phải đã nói hai lăm tuổi vẫn còn nhổ giò được sao?

Nhưng Lâu thiếu soái hình như qua năm nay chỉ mới tròn hai mươi?

Lý tam thiếu bị chính mình đả kích.

"Không có việc gì. Thiếu soái, anh trước tiên buông tôi ra đã."

Lý Cẩn Ngôn vẫn đẩy Lâu Tiêu ra. Như thế này thật sự là không ra bộ dạng gì. Chẳng lẽ Lâu thiếu soái định ôm hắn mà đi trọn một đường như vậy sao? Mẹ hắn sẽ bị dọa mất.

Lâu Tiêu hiển nhiên cảm thấy khó hiểu tại sao Lý Cẩn Ngôn lại đẩy mình ra. Lâu thiếu soái cho rằng, người mà hắn nhìn trúng rõ ràng chính là Lý Cẩn Ngôn, bằng không hắn cũng sẽ không tự mình đến đưa sính lễ. Đối với chuyện đưa sính lễ và rước dâu, Lâu thiếu soái hiếm khi cùng Lâu đại soái bảo trì bộ dạng nhất trí như vậy. Trước khi tới đây, Lâu đại soái dường như cố ý vui đùa mà nói với con trai: "Tiểu tử, chi bằng con dứt khoát mang theo binh lính thủ hạ trực tiếp khiêng người về nhà là xong, phí hai lần việc làm gì."

Lâu thiếu soái đứng thẳng tắp ở trước mặt Lâu đại soái, nghe được lời cha nói liền dậm gót chân, kính một lễ: "Vâng."

Nói đoạn liền nắm lấy bội kiếm bên hông, trong chớp mắt đã đi ra ngoài.

Lâu phu nhân vội vàng túm con trai lại: "Con trai, đầu óc con không phải có vấn đề chứ? Còn ông nữa, Lâu Thịnh Phong, tôi nói cho ông hay, nếu ông còn dám xúi giục con trai như vậy, dọa con dâu của tôi chạy mất, tôi sẽ cho ông ngủ trong thư phòng một năm!"

Lâu đại soái cười xòa hai tiếng, theo bản năng sờ sờ cái đầu bóng lưỡng, lại bị Lâu phu nhân trừng, vì thế liền trực tiếp đem họng súng chuyển sang Lâu thiếu soái, "Mày lại định làm cái trò đốn mạt gì vậy, nói đùa mà nghe không hiểu sao? Đoạt dâu cái gì mà đoạt dâu, định biến mình thành thổ phỉ sao!"

Lâu thiếu soái mím chặt môi, dùng ánh mắt vô tội nhìn Lâu đại soái. Hắn nói muốn cướp dâu khi nào? Rõ ràng là do cha hắn ra lệnh mà!

Lâu phu nhân trực tiếp che chở trước người Lâu thiếu soái: "Ông ít phát hỏa với con tôi đi!"

Lâu đại soái nhìn vợ bao che cho con, lại nhìn đến thằng con trai diện vô biểu tình, thật muốn cho tiểu tử thối này một cái tát. Đứa con này từ bé đã như vậy, quá sức thờ ơ! Đây là học theo người nào? Ông, Lâu Thịnh Phong, từ trước đến nay quang minh lỗi lạc, khẳng định là bị ông bố vợ thành tinh chức vị nào cũng làm được kia dạy hư thôi!

Lâu phu nhân đẩy Lâu thiếu soái ra khỏi phòng, lại còn dặn dò hết lần này đến lần khác: "Hôm nay chỉ là đưa sính lễ, ngàn vạn lần đừng cứ như vậy mà khiêng người trở về!"

Thấy Lâu thiếu soái trịnh trọng gật đầu, Lâu phu nhân cũng yên tâm.

Đợi cho con trai vừa đi, cửa vừa đóng, Lâu phu nhân liền hăng hái tinh thần. Phải thuần phục chồng! Mắt thấy con dâu sắp vào cửa, thân làm bố chồng, chung quy không thể không biết điều như thế, ít nhất nét mặt cũng phải vui vẻ chứ!

Sau khi sính lễ của Lâu gia được nâng vào Lý gia, đám người bốn phía vây xem náo nhiệt liền lập tức giải tán. Nhưng mà, bởi vì Lý Khánh Xương đem bán cháu của mình, cho nên Lâu gia cũng không có hảo cảm với bọn họ, không thấy Lâu thiếu soái không thèm để ý đến ông ta sao? Ngược lại, thái độ của Lâu thiếu soái đối với Lý tam thiếu tựa hồ không giống như vậy. Vị Lâu thiếu soái này nghe đâu là bát tự khắc thê, không còn cách nào khác mới phải lấy một nam thê.

Nhưng, nhìn Lâu thiếu soái hôm nay dùng thái độ như vậy mà đối đãi với Lý tam thiếu, cho dù là không sinh con được, tám phần cũng sẽ được sủng ái một thời gian.

Lâu Tiêu rốt cuộc thuận theo ý của Lý Cẩn Ngôn mà buông người ra, lại cởi áo choàng trên người mình xuống, choàng lên trên người đối phương. Lý Cẩn Ngôn muốn nói "thật sự không cần", tiện thể tiến lên đi trước vài bước nhưng mới vừa mở miệng đã bị Lâu thiếu soái một phen nắm lấy cằm, ngón tay niết mạnh khiến hắn có chút đau: "Khoác!"

Lý Cẩn Ngôn nhíu nhíu mày. Người này cũng không khỏi quá mức bá đạo rồi đi.

Lý Khánh Xương cười xòa đứng ở một bên, nhân cơ hội xen mồm nói: "Cẩn Ngôn, thiếu soái là có ý tốt, không cần phụ lòng tốt của người ta như thế."

Lý Khánh Vân nghe vậy liền liếc mắt nhìn Lý Khánh Xương. Người này đúng là miệng chó không mọc được ngà voi, thật sự không nói được lấy một câu hay ho. Lâu thiếu soái rõ ràng đối với Cẩn Ngôn không bình thường, vậy mà lời nói của ông ta lại mang theo giọng điệu giáo huấn, không phải là tự tìm phiền phức sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!