Chương 10: (Vô Đề)

Thời gian không đến nửa tháng, trong nhà kho xưởng nhuộm của Lý gia liền chất đầy thuốc nhuộm màu đỏ do Lý Cẩn Ngôn chỉ định. Chưởng quầy của xưởng nhuộm tự mình tới tận Lý gia báo cho Lý Cẩn Ngôn tin tức này: "Tam thiếu gia, phàm là hiệu buôn Tây thuộc sáu tỉnh phía Bắc, tôi đều cho người dưới chạy qua xem một lần." Chưởng quầy tên Lý Bỉnh, tổ tiên ba đời đều làm việc tại Lý gia. Bản thân Lý Bỉnh cũng có chút tài cán.

Thời kì Lý Khánh Long – phụ thân của Lý Cẩn Ngôn bôn ba vì việc làm ăn của xưởng nhuộm và tiệm vải, Lý Bỉnh đã lọt vào mắt của ông. Khi việc làm ăn của xưởng nhuộm và tiệm vải phát triển, Lý Bỉnh liền được đề bạt làm đại trưởng quầy của xưởng nhuộm. Lý Bỉnh cùng với đại quản gia Lý phủ đời trước chính là anh em con chú con bác. Người trong Lý gia trên dưới đều nói hai anh em này, một người quản việc bên trong, một người quản việc bên ngoài, đều là tâm phúc của nhị lão gia, quả thực là tiền đồ vô lượng.

Thế nhưng ai lường được chuyện gió mưa của trời (*)? Lý Khánh Long phải đi nhậm chức tại chính phủ phía Nam, không đến một năm sau thì chết. Lý Khánh Xương tiếp quản chuyện làm ăn của Lý gia, đại phu nhân quản lý nội vụ Lý gia, Lý Thành bị Lý Đông đạp xuống, vì thế trong cơn tức giận đã rời khỏi Lý phủ. Vị trí của Lý Bỉnh thì nhất thời không tìm được người thế chân, Lý Khánh Xương cũng chỉ có thể tiếp tục dùng ông ta.

Mặc dù muốn chân chân chính chính khống chế việc làm ăn của Lý gia trong tay mình, thế nhưng Lý Khánh Xương cũng không dám tùy tiện khai đao với vị đại đại chưởng quầy này, bằng không, Lý lão thái gia sẽ là người đầu tiên không tha cho Lý Khánh Xương. Những người khác thì lại không có được vận khi tốt như Lý Bỉnh. Từ khi Lý Khánh Xương bắt đầu nhúng tay vào việc làm ăn của ý Lý gia, không đến một năm, phàm là người do Lý Khánh Long đề bạt hay người có quan hệ họ hàng bạn bè với bọn họ đều sẽ bị sa thải hoặc đuổi đi với đủ loại lí do. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho việc làm ăn tại xưởng nhuộm và tiệm vải của Lý gia đến nay vẫn không thể gượng dậy nổi.

(*) Gốc: thiên hữu bất trắc phong vân: cả câu "thiên hữu bất trắc phong vân, nhân hữu đán tịch họa phúc" – Trời có mưa gió khó đoán, người có họa phúc sớm chiều. Họa phúc của con người xảy đến nhanh chóng và bất ngờ, khó đoán.

Lý lão thái gia cũng không phải không biết việc này, cũng đã âm thầm nhắc nhở vài lần. Lý khánh Xương bề ngoài ngoan ngoãn đáp ứng, thế nhưng sau lưng thì vẫn tự làm theo ý mình. Đại phu nhân đối với mọi chuyện bên trong Lý phủ lại càng làm việc không kiêng kị. Lý Cẩm Cầm và Lý Cẩm Hành thì chính vì có đại phu nhân làm chỗ dựa nên mới dám đối xử lạnh nhạt với Lý Cẩn Ngôn, còn ngăn cản người khác không cho bọn họ giúp đỡ hắn.

Sau, Lý Khánh Xương lại tự chủ trương kết thân với Lâu gia, mâu thuẫn của đại phòng và nhị phòng Lý gia lúc bấy giờ liền hoàn toàn lên đài.

Lão thái thái Triệu thị thấy vậy nhưng cũng không nói lời nào. Đến khi Lâu gia đem hạ sính (*1) và ngày nghênh thú (*2) đã định tới, cầm trong tay tờ thiếp ghi ngày sinh tháng đẻ của Lâu Tiêu, lão thái thái mới cười lạnh một tiếng: "Châu chấu sau thu, nhảy nhót chả được mấy ngày đâu." Đại nha đầu Tịch Mai ở một bên đấm chân cho lão thái thái nghe thấy vậy thì động tác liền dừng lại một chút, theo bản năng cắn môi một cái.

Lão thái thái quay đầu nhìn cô không nói tiếng nào, ánh mắt bà như độc châm khiến khuôn mặt của Tịch Mai nhất thời trở nên trắng bệch.

(*1) Hạ sính -: lễ vật ăn hỏi mà nhà trai đưa đến nhà gái thời xưa.

(*2) Ngày nghênh thú: ngày rước dâu.

"

"Tịch Mai, ngươi hầu hạ ta đã bao nhiêu năm rồi? Là năm năm hay sáu năm?"

"Nô tỳ… nô tỳ từ mười ba tuổi đã bắt đầu hầu hạ lão thái thái, đã… đã được sáu năm rồi."

"Ừm." Lão thái thái chậm rãi khép lại hai mắt, bàn tay khô héo khoát lên vạt áo rộng thùng thình: "Mười chín, cũng đã là một đại cô nương, khó trách."

"Lão thái thái… con…" Tịch Mai nói không nên lời.

"Hôm kia ta có cho Cẩn Ngôn vài cuốn sổ, là ngươi nói cho lão đại đi? Lúc trước, tờ giấy ghi ngày sinh tháng đẻ của Cẩn Ngôn cũng là ngươi lén lấy đi từ trong phòng của ta, đúng không?" Lão thái thái mở hai mắt ra, tựa người vào tấm đệm thêu hoa nở vô cùng phú quý, nhẹ nhàng hỏi: "Ngươi là muốn đi theo đại lão gia hay là coi trọng đại thiếu gia, cứ nói với ta, nha đầu bên cạnh ta mà bước chân vào đại phòng, nói như thế nào cũng phải là một di nương."

"Lão thái thái!"

Tịch Mai sợ tới mức lập cập ngã từ mép giường xuống đất, hai đầu gối quỳ xuống, dập đầu nói: "Lão thái thái, nô tỳ sai rồi, người tha cho nô tỳ một lần này đi!"

Lão thái thái nhìn Tịch Mai dập đầu trên mặt đất, nụ cười trên môi lại càng thêm hòa ái: "Hiện tại đã là thời dân quốc, không còn thích hợp để nói nô tì này nô tì nọ nữa, nếu ngươi và chi thứ nhất hòa hợp vậy thì ta sẽ thành toàn cho ngươi."

Nghe mấy lời lão thái thái nói xong, Tịch Mai toàn thân mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất.

Đại a đầu Xuân Mai vẫn luôn chờ ở ngoài cửa đưa hai người hầu đã có tuổi đi vào. Hai người phụ nữ này nắm lấy cánh tay của Tịch Mai, xách cô ta từ trên mặt đất lên. Xuân Mai nhìn vẻ thất hồn lạc phách của Tịch Mai, trên mặt liền lộ vẻ tươi cười: "Chị Tịch Mai, em sẽ ở nơi này chúc mừng chị."

Lão thái thái vẫy tay gọi Xuân Mai qua. Xuân Mai liền bước tới, ngồi vào bên mép giường, khéo léo đấm chân cho lão thái thái, đồng thời cũng không quên nói: "Lão thái thái, người xem, chị Tịch Mai vui mừng đến mức không nói nên lời rồi kìa."

Lão thái thái khoát khoát tay, hai bà tỳ nữ liền lập tức kéo Tịch Mai ra ngoài. Không tới nửa ngày, sau khi thay đổi xiêm y, đeo lên trang sức, đổi mới hoàn toàn cách ăn diện, Tịch Mai đã bị đưa đến đại phòng, người đưa đi còn luôn mồm nói với đại phu nhân rằng Tịch Mai là do lão thái thái ban cho đại lão gia làm vợ bé.

Sau khi người hầu rời đi, trong phòng đại phu nhân liền truyền đến âm thanh đồ sứ bị đập vỡ. Vợ lẽ của đại lão gia là Tô Tú Hoa tựa vào cạnh cửa, chân giẫm lên bậc cửa, vừa tanh tách cắn hạt dưa vừa ngó xem cảnh tượng náo nhiệt trong phòng đại phu nhân. Cho đến khi nửa bên mặt của Tịch Mai sưng đỏ lên, người bị lôi ra từ trong phòng đại phu nhân, cơ hồ vẫn có thể nghe thấy tiếng đại phu nhân mắng chửi: "Tiện nhân!

Thứ lẳng lơ không biết xấu hổ!"

Tô Tú Hoa theo đại lão gia đã tám năm, dù là ngoài sáng hay trong tối cũng đều ăn của đại phu nhân không ít mệt. Tuy hiểu rõ đại phu nhân xuất thân là tiểu thư con quan, rồi bên trong con người ấy lại là bộ dáng gì nữa, nhìn thấy Tịch Mai cúi đầu đi qua, trong mắt Tô Tú Mai cũng chỉ xuất hiện một tia thương hại chợt lóe lên rồi nhanh chóng biến mất. Cười nhạo một tiếng, chính bản thân mình cũng chẳng khá gì, còn có lòng thanh thản mà đi thương hại người khác sao?

Nha đầu kia có thể vô thanh vô tức thông đồng với đại lão gia, bị lão thái thái đích thân phái người đưa tới, có thể thấy đây cũng là kẻ có thủ đoạn. Sau này, khu nhà phía Tây có lẽ sẽ náo nhiệt lên không ít.

Tô Tú Hoa nhổ vỏ hạt dưa ra, cười lạnh hai tiếng. Đứng ngoài cửa một lát, nhớ tới đại phu nhân tức giận đến mức sắc mặt xanh mét, Tô Tú Hoa nhào lên trên giường, ha ha cười lớn. Một lúc sau, nụ cười trên mặt bỗng dưng biến mất, Tô Tú Hoa nhìn dấu tay trên vùng bụng trắng nõn tinh xảo của mình, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.

Lão thái thái đấu với đại phòng, chuyện này chẳng hề ảnh hưởng chút nào đến Lý Cẩn Ngôn. Hắn hiện tại hận không thể mọc hai cánh mà lập tức bay đến phường nhuộm, nhưng hắn cũng biết

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!