Chương 30: Toàn Phong Trảm

Đi lại trên giang hồ lâu như thế, cuối cùng Cố Phi cũng gặp một vấn đề nan giải.

Trước mặt nữ võ sĩ này, muốn dùng công phu đả bại cô ta có chút độ khó. Cô ta giống như là sơn tặc Tác Đồ, mặc đồ bảo hộ nửa thân dưới là chả thể đánh sứt mẻ được hắn.

Mà cô ta lại còn mặc toàn thân trọng giáp, đội thêm cái nón bảo hiểm, từ trên xuống dưới không hở ra tí nào, có điều lại lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn. Hai người cũng không có thâm cừu đại hận, chỉ là do một cái bao tải dẫn xuất hiểu lầm nho nhỏ, Cố Phi cảm thấy chỉ có như vậy mà ra tay thì hơi quá đáng.

Nếu như thường lệ mà nói, trọng giáp mà mặc trên người, ở các khớp thường sẽ có khe hở. Chỉ tiếc mặc dù trò chơi làm rất thật, nhưng cái này lại không được chăm chút, dù cho có chém vào các khớp nhưng vẫn bị bắn ra ngoài.

Cố Phi cùng cô gái này đánh nhau đã mấy hiệp, thăm dò công kích lên cổ tay phải, đầu gối chân trái, các đốt ngón tay, đã rút ra được kết luận: không có cách nào phá phòng thủ.

Một chém của Cố Phi cũng không gây chút sát thương nào, càng khiến cho cô gái an tâm. Thế là càng múa Cự Phủ dữ hơn, giống như cây quạt cực bự xoắn đến Cố Phi.

Cố Phi rơi vào đường cùng, chỉ biết tránh trái tránh phải, đồng thời suy nghĩ đối sách.

Bên trong quán rượu có mấy người ra xem náo nhiệt, lúc này cằm đã rơi xuống đất.

Mọi người chỉ biết giơ ngón cái với Cố Phi: Rất là men lỳ.

Pháp Sư mà dám cầm dao găm đối chiến cùng Chiến Sĩ, đây không phải đàn ông thì là gì?

Chỉ là cái tên đàn ông này có hơi ngu ngốc à! Vũ khí ngắn ngủn mà đi đánh với vũ khí vừa bự vừa dài, đây không phải ngu ngốc thì là gì?

Thế cục trước mắt mọi người vừa xem đã hiểu rõ, Cố Phi cầm dao căn bản chả thể gây thương tích gì cho đối phương, chỉ là ỷ vào tốc độ để quần nhau. Có điều hắn có vẻ khá nhẹ nhàng, còn cô gái kia thì cũng không vì công kích thất bại mà nôn nóng.

Cố Phi cũng không buông tha, một bên né tránh, một bên công kích thăm dò các khớp, kết quả đã thử năm sáu lần, căn bản không có kết quả.

Xem ra chỉ có thể so tính kiên nhẫn rồi! Cố Phi thầm hạ quyết tâm, hắn muốn thấy người nào sẽ không chịu được cục diện tiến thoái lưỡng nan này.

Đáp án rất nhanh đã có, người không chịu được chính là người xem.

Cố Phi không có cơ hội có thể đánh ngã được đối phương. Mà mọi người lại nghi hoặc tại sao hắn không sử dụng pháp thuật.

"Pháp thuật! Pháp thuật!" Một tên nhiều chuyện dẫn đầu, lập tức mấy tên nhiều chuyện khác bắt đầu hò hét.

Đây là thứ mà khi Pháp Sư PK thì nhất định phải xài, còn Cố Phi thì phải cần người khác hò hét nhắc nhở. Điều này làm hắn như được khai sáng, hiện tại công phu của mình không còn đất diễn, dùng pháp thuật cũng không sao, Cố Phi cũng không phải con người cứng nhắc không biết ứng biến.

Nghiêng người né cây búa chém qua đầu, Cố Phi giơ thanh bảo đao của hắn lên, cao giọng hét: "Hỏa Cầu!"

"Ở đây ở đây!" Một bên có người đáp.

"Cút!" Cố Phi hướng về phía Hỏa Cầu rống lên, rồi quay lại nhìn Hỏa Cầu mà mình tạo ra: "Bắn!"

Hỏa Cầu bay thẳng tới nữ chiến sĩ kia.

Nữ chiến sĩ sửng sốt một chút, nhưng cũng cầm Cự Phủ vung lên, bổ vào tiểu hỏa cầu của Cố Phi.

Hỏa Cầu nổ tung, có tạo thành sát thương không? Cố Phi không biết, pháp thuật thì không tạo ra cảm giác như chém bằng đao được.

"Ông là Pháp Sư?" Cô gái hạ Cự Phủ xuống, chân chính đánh giá lại hắn.

Cô gái này cũng thật là! Đánh nhau sống chết lâu như thế lại không biết mình là Pháp Sư. Cố Phi nghĩ.

Thật sự là ai thì cũng sẽ chẳng biết được, trừ khi hắn xác minh thân phận, không thì dựa vào đấu pháp của hắn chả ai suy nghĩ hắn là Pháp Sư cả.

Nữ chiến sĩ có chút sợ hãi. Tốc độ của tên này không chậm, đối với công kích của mình luôn có thể né tránh được, nếu như hắn kéo dài khoảng cách, sử dụng pháp thuật mà bào máu của mình thì sao đây!

"Tui không cần ông nhường!" Cô gái nghĩ tới gì đó, lập tức nói ra.

"Nhường cô?" Cố Phi ngược lại cũng chả biết gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!