Chương 29: Liên Châu Hỏa Cầu

Cô gái này cầm ly rượu của mình, đi tới bàn của Cố Phi cùng Hỏa Cầu.

"Có thể ngồi chung không?" Cô ta chỉ vào cái bàn nói.

Hỏa Cầu kích động không thôi. Hắn mỗi lần mời Cố Phi đều chọn bàn có 3 hoặc 4 chỗ ngồi, cũng là để đợi cơ hội này.

Cố Phi cũng có chút ngoài ý muốn, hắn chỉ là chào hỏi cô gái này thôi, không ngờ lại đi qua ngồi chung luôn. Đương nhiên hắn cũng không phải người lạnh nhạt gì, cho nên nhẹ gật đầu nói: "Mời ngồi!"

"Tui tên là Lạc Hoa Vô Tình" Cô gái tự nhiên ngồi xuống rồi tự giới thiệu."Tên rất hay" Cố Phi nói.

"Ông cũng biết khích lệ người khác hả?" Lạc Lạc hướng Cố Phi cười.

Cố Phi thần sắc xấu hổ, nhớ tới lúc nãy chỉ thuận miệng nói một câu đã khiến cô gái gọi là Liệt Liệt kia xông vào tặng cho một quyền rồi.

"Còn ông tên là gì?" Lạc Lạc rất hào phóng hỏi Hỏa Cầu.

Hỏa Cầu á khẩu cả buổi, cuối cùng che mặt mà khóc.

"Ổng có chuyện gì vậy?" Lạc Lạc khó hiểu.

Cố Phi cố nín cười: "Ổng tên là..." Nói thì không được, đành phải dùng rượu viết lên bàn.

"À, Hỏa Cầu" Lạc Lạc cũng cười.

Hỏa Cầu theo thói quen khẩn trương hẳn lên, Lạc Lạc chỉ cười cười: "Yên tâm đi, tui không phải Pháp Sư"

Hỏa Cầu thở ra một hơi, lập tức tràn ngập sinh khí trở lại, bắt đầu kể khổ cho Lạc Lạc nghe, cái tên này đã làm hắn có bao nhiêu phiền toái. Nói tóm lại, đây là một nỗi đau khó phai mờ trong lòng hắn, phải cần một cô gái như Lạc Lạc đây kết bạn giải sầu.

Thấy Hỏa Cầu đã không còn tâm tư cùng mình thảo luận chuyện công hội nữa. Cố Phi cười cười, đứng lên nói: "Mấy người nói chuyện nha, tui đi trước."

"Đi đi!" Hỏa Cầu cảm thấy Cố Phi thật sự biết phân tích tình hình.

"Đợi một chút!" Lạc Lạc cũng đứng lên, Hỏa Cầu như rớt vào hầm băng.

Cố Phi quay đầu lại nhìn qua cô ta.

"Có cái này muốn đưa cho ông" Lạc Lạc nói.

"Cái gì thế?"

Lạc Lạc móc trong túi ra cái huy chương nho nhỏ, hình tròn, màu trắng. Cái này giống y chang như cái bảng hiệu trước cửa 17 đường Hạ Lạc. Đều tản mác ra ánh sáng màu tím nhạt.

"Đây là?"

" Huy chương công hội. Mỗi người trong công hội đều sở hữu một cái." Lạc Lạc nói.

"À? Túy ca ông gia nhập công hội rồi hả? Công hội gì thế? Sao không nghe ông nói tới?" Cố Phi còn chưa nói gì, Hỏa Cầu đã bùng nổ nghi vấn.

"À! Cái này... Thật ra chỉ là một hiểu lầm, công hội này tui ở lại cũng không được bao lâu đâu" Cố Phi nói.

"Thế thì chưa hẳn." Lạc Lạc cười nói, "Tiểu Thất cũng không có ghét ông, có lẽ sẽ thử thuyết phục những người khác, làm cho bọn họ tiếp nhận một người chơi nam vào công hội."

"Con gái? Người chơi nam?" Hỏa Cầu thì thào tự nói, đột nhiên nói: "Công hội của mấy người là gì?"

"Là công hội mà ông mới nói đó, Trọng Sinh Tử Tinh." Cố Phi mang vẻ mặt vô cùng hối hận nói với Hỏa Cầu.

Hỏa Cầu bỗng nhiên đứng dậy, nhìn qua Lạc Lạc cùng Cố Phi, đột nhiên lớn tiếng nói: "Lạc tỷ, nếu đã không chấp nhất một người, vậy hai người cũng không sao đâu. Tui là tùy tùng của Túy ca, như hình với bóng, ổng đi tới đâu tui đi tới đó, ai cũng không thể tách rồi hai người tụi tui ra được."

Cố Phi xấu hổ, hắn thật muốn cho mọi người biết mình không quen thằng này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!