Chương 9: (Vô Đề)

"Rầm!"

Đáng thương thay cánh cổng ra vào khốn khổ. Từ khi nhóc câm đến đây, dẫu là lúc thiếu gia chọc cậu dỗi hờn hay là lúc chính anh nổi cơn thịnh nộ, họ đều dùng nó làm nơi xả giận. 

Bà quản gia lại một lần nữa bị tiếng vang ngoài cổng làm giật mình. Thiếu gia sải bước tiến vào, đùng đùng giận dữ như thể sắp xé xác ai đó. 

Bà ra đón, hỏi thiếu gia: "Bẩm thiếu gia, có chuyện gì thế ạ? Cậu đột nhiên quay về…" 

Thiếu gia không ngoái lại: "Nhóc câm đâu? Trên lầu à?"

"Vâng, cậu ấy…" Bà chưa kịp kể lại cuộc trò chuyện ban chiều, thiếu gia đã phăm phăm bước lên lầu hai. Kế đến cửa phòng bị đóng sập lại, tiếng "rầm" vang lên làm toàn bộ gia nhân trong nhà khiếp sợ. Ai nấy dừng phắt lại công việc đang làm dở, ló đầu ra xem tình hình.  

Mỗi lần gặp chuyện là bà quản gia lại đi chùi lan can, thói quen ấy đã mấy chục năm nay không thay đổi được. Đám hầu gái đang chăm hoa cắt cỏ bu vào đứng dòm bà, cười nói rúc rích. Bà quản gia quay lại, tia nhìn sắc lẹm như muốn tùng xẻo các cô: "Còn ở đấy mà nhìn à! Hết việc để làm rồi phải không!"

Đám người bị quát mắng còn chưa kịp giải tán, cửa phòng trên lầu bất chợt bật mở tung. Thiếu gia cầm cánh tay nhóc câm lôi đi, gần như cưỡng ép kéo cậu xuống lầu. Nhóc câm vùng vẫy cuồng loạn, muốn thoát khỏi vòng kìm kẹp của anh. Nhưng thiếu gia ghì rất chặt, cậu phản kháng không lại, cũng đè nén bản thân không lên tiếng. Mặt cậu đỏ gay, hơi thở dồn dập. Giữa lúc giãy giụa, một giọt nước lăn dài xuống má. Giọt lệ to tròn như hạt trân châu rơi ra từ khóe mắt, nặng nề đập xuống nền nhà.

Lúc này ngay cả bà quản gia lẫn các chị gái hóng chuyện cũng trở thành đối tượng cầu cứu của nhóc câm. Nhìn thấy ánh mắt cậu, ai cũng không cầm lòng được, chỉ muốn bước ra giúp đỡ. Bà quản gia tiến đến hỏi: "Thiếu gia, cậu định đưa tiểu tiên sinh đi đâu vậy?"

Thiếu gia kéo tuột nhóc câm, siết cậu vào lồng ngực, không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào. Khi tâm trạng anh tốt, người người đều khen thiếu gia là gia chủ tốt. Song hiển nhiên là hiện tại anh không có hứng thú giãi bày tâm sự cùng đám người dưới trong nhà. 

"Tối nay ta không về, miễn chờ cửa." 

Nhóc câm cứ thế bị đưa ra xe. Lên xe rồi cậu vẫn không ngừng quẫy đạp. Thiếu gia chưa kịp đóng cửa, cậu giãy giụa ngã khỏi xe, thân trên đập rất mạnh xuống nền đất. Thiếu gia chỉ xách cậu lên rồi ngồi vào ghế sau. 

Xe hơi phóng thẳng một mạch, bỏ lại sau lưng đám gia nhân trong phủ. Không ai đoán được vì sao thiếu gia lại đột ngột nổi cơn cuồng nộ khủng khiếp đến thế. 

Chỉ còn lại hai người trong không gian kín mít trên xe. Nhóc câm cuối cùng cũng không kìm nổi nước mắt nữa, khua tay hoảng loạn: "Thiếu gia ơi, em xin cậu, em không đi đâu… Thật đấy, đừng đi mà… Em van cậu."

Thiếu gia không nói một lời, cũng không đếm xỉa đến cậu. 

Cánh tay nhóc câm bị anh siết rất đau, từ khi bị mua về đến giờ cậu chưa từng phải trải qua cảm giác ấy. Bình thường nếu bị đau như thế, thiếu gia hẳn sẽ vỗ về cậu. Nhưng giờ khắc này nhóc câm không nghĩ được gì nữa, miễn là thiếu gia không đưa cậu đi gặp kẻ kia thì thế nào cũng được, cái gì cũng tốt.

Thế nhưng thiếu gia không nghe, vẫn chỉ huy tài xế rẽ trái rẽ phải. Xe đi từ đường lớn vào ngõ nhỏ. Sau khi tuyết tan đất hóa bùn nhão, xe cộ chân người qua lại giẫm thành từng cái hố. Nước ứ đọng trong hố tạo ra vô số ổ gà dính nhoét cỏ khô và sỏi đá, vô cùng lầy lội bẩn thỉu.

Nhóc câm biết đây là chốn nào, cũng biết ở nơi này có ai. Tài xế ngồi trong ghế lái, ngăn cách với họ bởi một tấm thép mỏng manh, cậu không quan tâm, nhanh như chớp giật bỏ quần áo. Y phục tuột xuống để lộ bờ vai cùng lồng ngực mịn màng trắng nõn, là dáng vẻ được thiếu gia nâng niu chăm bẵm mà nuôi ra. 

Cậu dạng chân ngồi lên đùi thiếu gia.

Cùng đường rồi. Nhóc câm thậm chí cũng chẳng biết mình đang làm gì nữa, trí nhớ của cậu từ lâu đã trở thành một mớ vụn nát hỗn độn, không có đầu cũng chẳng có đuôi. Tất cả những gì còn đọng lại chỉ là những cơn đau nhức nhối cùng khát khao trốn chạy. 

Cũng giống việc không muốn mở miệng nói hay nghe thấy âm thanh, thái độ phản kháng khi đặt chân đến con hẻm dơ dáy này dường như đã nằm sẵn trong bản năng của nhóc câm. Cảm giác chóng mặt ù tai là bản năng cơ thể mách bảo cậu, mau tránh xa đi, cách xa nơi này đi. 

Cậu chỉ còn cách dâng hiến toàn bộ bản thân như thứ lễ vật đưa lên cho thiếu gia, để anh ngừng thúc ép cậu tìm tòi khám phá cái gọi là chân tướng.

20.

"Thiếu gia, ngài nhìn đây." 

Từ đầu đến cuối vị thám tử luôn duy trì tác phong chuyên nghiệp. Bị thiếu gia chất vấn phải chăng từng được cô gia sư hoặc thị trưởng thuê làm việc, y cũng lờ đi, chỉ đưa ra kết quả điều tra.

Là loại bạo hành ngược đãi man rợ đến cùng cực, là cách cư xử của loài súc sinh mà người thường không thể nào lý giải. Ai dám nghĩ tiểu thiếu gia nhà thị trưởng lại từng trải qua những chuyện thế này?  

Trong mấy tấm ảnh không biết chụp từ lúc nào, ở chỗ nào kia là nhóc câm hồi còn nhỏ. Phim chụp hai màu đen trắng cũng vô phương che giấu những vệt máu đầm đìa. Ngoài đôi mắt dùng để rơi lệ vẫn còn nguyên vẹn, còn lại toàn thân gần như chẳng còn chỗ nào không lở loét, không tổn thương, không thối rữa.

Thiếu gia nhìn từng tấm từng tấm, đôi tay run rẩy không ngừng. Anh hỏi: "Ai chụp?" 

Cớ làm sao, là kẻ nào, có thể chụp loại ảnh như thế này, lại không chịu ra tay cứu em ấy? Thảm thương đến mức này, mà vẫn không chịu cứu em ấy?

Kỳ thật trong lòng thiếu gia đã biết rõ đáp án. Nhưng anh chỉ có thể đặt ra câu hỏi, bằng không, anh e rằng bản thân sẽ vì nghi ngờ vô căn cứ mà đi đoạt mạng người. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!