Chương 1: (Vô Đề)

Câm (1)

THÁNG TƯ 6, 2021 ~ NANCIE

1.

Có nhóc câm điếc nọ, được đại thiếu gia nhặt về nhà.

Đại thiếu gia kì thật cũng chẳng có suy nghĩ tốt đẹp gì. Chỉ là anh cảm thấy nhóc câm xinh đẹp lại an tĩnh, có làm đau cũng sẽ không kêu la. Thiếu gia ném nhóc câm vào bồn nước ấm tắm rửa sạch sẽ, cho mặc váy và bít tất có viền ren xung quanh bắp chân – là đồ của bạn gái cũ để lại. "Xoay một vòng coi nào."  

Nhóc câm điếc từ nhỏ bị bọn buôn người bắt cóc mang theo, lang thang mà lớn. Một lần trên đường sốt cao, không cứu kịp, đầu tiên bị điếc, sau đó câm luôn. Từ khi có ký ức đến giờ, cậu chưa bao giờ được hầu hạ mặc thứ quần áo đẹp đến vậy. Cậu cũng chưa từng trải sự đời, không phân biệt được trang phục nam nữ, chỉ thấy hoa văn sao mà đẹp mắt, vải vóc sao mà mềm mại, nhìn mà choáng váng cả người.

Vì vậy cậu không để ý thấy người trước mặt mấp máy môi ra lệnh. 

Thiếu gia chẳng hay biết, tưởng là cậu không nghe thấy, bèn chụm hai ngón tay lại, xòe bàn tay trái đặt lên, giả làm người tí hon mô phỏng động tác xoay người.

Nhóc câm cuối cùng cũng để ý thấy. Cậu níu mép váy há hốc miệng, mặt nghệt ra. Thiếu gia phát cáu, xốc nách ôm cậu như ôm em bé đứng trên giường. Bản thân anh cũng tháo giày đứng lên, xoay hai vòng cho cậu học theo. Không ngờ nhóc câm lại làm như thể đang xem diễn kịch mà cười rộ lên, miệng ngoác đến mang tai nhưng lại không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Vì không nghe thấy cũng không nói được, thị giác nhóc câm nhạy cảm vô cùng, lập tức nhận thấy thiếu gia đang nhìn mình với ánh mắt kì quái. Cậu bụm miệng ngồi thụp xuống, vùi đầu vào cánh tay. 

Thiếu gia cũng ngồi xổm xuống, nâng đầu cậu lên. Hai ngón tay làm hình người tí hon lúc nãy đặt lên khóe môi nhóc câm, nhéo nhéo ra một nụ cười, "Sau này phải cười nhiều hơn nữa, ta thích nhìn." 

Nhóc câm không nghe được, nhưng có thể hiểu. 

Đệm giường mềm thật mềm, cả hai không thể ngồi vững, tựa vào nhau cười mãi không ngừng. 

Người câm không nghe thấy tiếng cười của thiếu gia, thiếu gia lấy mu bàn tay che mắt, không nhìn thấy nụ cười của người câm.

Thế giới của mỗi người đều chìm vào im lặng, chỉ cần cười mà thôi. 

2.

Nhóc câm rất an tĩnh, không hẳn vì chứng câm của cậu. 

Người làm trong nhà rỉ tai nhau, gần đây phòng thiếu gia có quỷ ám. Nó bận chiếc váy trắng toát, chân trần lắc lư lang thang trên lầu hai, miệng hét lên không thành tiếng, không biết là loại ma quỷ gì?

Quản gia xùy xùy đuổi mấy cô hầu gái đứng tán chuyện huyên thuyên: "Chuyện riêng của thiếu gia, ai cho các cô nói ra nói vào?" Bà vừa chà xát lan can cầu thang xoắn ốc vừa ngẫm nghĩ, không biết thiếu gia đang mê mẩn cái gì nữa? Bà nhìn anh lớn lên, chưa từng bao giờ thấy anh cho một cậu trai nhỏ mặc váy.  

Đám hầu gái vừa bị xua tan tác lại líu ríu châu đầu vào nhau: "Nhìn kìa nhìn kìa, còn bảo là không có việc gì! Bà quản gia lại bắt đầu chùi cọ lan can rồi! Các chị đã tìm được chỗ nào tốt chưa? Nhà họ Vương sát vách một tháng trả bao nhiêu tiền?"

Đại thiếu gia không hề hay biết đám người hầu đã đồn thổi mình thành dạng con nhà giàu ăn chơi trác táng có sở thích đặc biệt gì gì, vừa xong việc đã vội vã chạy qua cửa tiệm quần áo, bộ váy đặt may hôm nay vừa hoàn thành, lấy về nhà cho nhóc câm mặc thử. 

Không phải là thiếu gia thích nhìn trai trẻ mặc váy đâu, chỉ là chân nhóc câm bị bỏng lạnh, phần thịt ở đùi trong còn lở loét chưa lành, cho nên không xỏ quần được. Lần trước cho cậu mặc váy của bạn gái cũ, hại cậu bị dị ứng nặng, toàn thân sưng vù. Từ ấy anh không dám cho nhóc câm mong manh dễ vỡ mặc đồ linh tinh nữa, phải tạm lấy áo sơ mi của mình bọc cậu lại mấy ngày, bộ váy may chuẩn theo vóc người bây giờ mới đến tay. 

Về đến nhà, bà quản gia thấy anh tay xách nách mang thì nháy mắt sai người ra đỡ. Nhưng đại thiếu gia không buông tay, chỉ quay sang hỏi: "Hôm nay không có ai lên lầu hai chứ?"

Bà quản gia gật đầu: "Chỉ có già lên xem xét một lần, không lên tiếng."

Thiếu gia cứ cầm khư khư bốn năm cái túi, hết từ tay trái chuyển sang tai phải. Anh để người hầu cởi y phục ngoài trong cái tư thế rất mực kì quái ấy, chỉ mặc sơ mi đi lên lầu. 

Lầu hai đủ ấm áp, không làm đông lạnh nhóc câm của thiếu gia.

Cậu ôm gối ngẩn người ngồi trong phòng, đến lúc đại thiếu gia mở cửa tiến vào trong tầm mắt cậu mới biết anh đã về, nhưng không nhúc nhích.

Đại thiếu gia ngồi lên giường vỗ vỗ bên cạnh, nhóc câm ngoan ngoãn bò đến, dùng tay ra hiệu mấy câu thủ ngữ mới học mấy ngày nay, "Thiếu gia, xin chào." 

Thiếu gia đáp lại: "Chân hôm nay còn đau không?"

Nhóc câm: "Không đau…" Cậu cuống lên, động tác học thuộc nhớ kĩ chỉ có hạn, không biết diễn đạt như thế nào. Thiếu gia nói thay cậu: "Ngứa?" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!