"Đại phu, nàng thế nào rồi?"
Tề Vệ quan tâm hỏi lão đại phu vừa được mời đến.
Lúc này Trâu Lan Thanh đã tỉnh, xét thấy nàng đã ngốc thành như vậy, hắn vẫn nên mời đại phu đến xem lại tình hình của nàng một lần nữa, cũng không thể cứ để nàng như vậy mà đi theo hắn được.
"Cô nương, hiện tại cô nương còn có thể nhớ được cái gì không? Chuyện gì cũng được, nói ra xem."
Lão đại phu híp mắt, ân cần hỏi Trâu Lan Thanh đáng thương trước mặt.
Trâu Lan Thanh nhìn thoáng qua Tề Vệ đứng trước giường, lắc lắc đầu.
Nàng không nhớ gì cả.
Lão đại phu gật đầu, sau đó mới quay lại nói với Tề Vệ: "Xem dáng vẻ của cô nương này, tình huống không được tốt lắm, nhưng có thể tỉnh lại đã là mạng lớn rồi. Tiếp theo chỉ có thể gợi nhắc lại. Nếu nhắc đúng, nói không chừng qua mấy tháng có thể nhớ lại.
Nếu không đúng, vậy thì sẽ không nhớ ra. Đúng rồi, không thể ngừng thuốc, tiếp tục để nàng uống, thứ này hữu ích cho việc phục hồi trí nhớ của nàng."
Sau khi tiễn người đi, Tề Vệ ngồi bên bàn trà nhìn nữ tử vô cùng dịu ngoan trên giường, trong lòng lo lắng.
Đưa nàng về kinh thành?
Không được không được, bộ dạng ngốc nghếch hiện tại của nàng, sớm muộn gì cũng bị đám người ở Vệ Sở phát hiện, tra ra thân phận.
Vậy để một mình nàng ở lại đây?
Nhưng nàng cái gì cũng không nhớ, một cô nương không quen không biết nơi này như nàng, sớm muộn cũng bị người khác lừa đi.
Thời điểm Tề Vệ hết đường xoay sở, nữ tử bên giường mở miệng nói chuyện:
"Tướng công, khi nào chúng ta về nhà?"
Tề Vệ thiếu chút nữa phun ngụm trà trong miệng ra.
Nàng gọi tiếng tướng công này, thật sự mong manh lại mang theo ỷ lại.
Nhưng lại doạ sợ hắn rồi.
Hắn ngàn vạn lần không nghĩ đến sẽ có một ngày Trâu Lan Thanh mở miệng gọi hắn là tướng công.
Là Trâu Lan Thanh ở trong Vệ Sở được nhiều người ủng hộ, làm việc quyết đoán và kiên định, giỏi giao tiếp xã hội ư?
Lại nhìn nữ tử trước mắt, thùy mị thuận mắt, dịu dàng ngoan ngoãn, toàn tâm tin tưởng hắn, Tề Vệ đột nhiên có một cảm giác thời không hỗn loạn.
Còn có chút sảng khoái.
Thấy hiện tại nàng như vậy, Tề Vệ càng lúc càng cảm thấy mình bị chiếm tiện nghi này đúng là đáng giá.
Nếu thật sự có một ngày giống như lời đại phu kia nói, Trâu Lan Thanh đột nhiên nhớ ra, nàng còn không nôn đến hộc máu à.
Nhưng vấn đề của Trâu Lan Thanh cũng đồng thời cho hắn một phương hướng khác.
Vừa rồi còn nghĩ không thông, hiện tại đã không còn khó xử nữa.
"Nếu nàng cảm thấy thân thể không sao, hai ngày nữa chúng ta có thể lên đường quay về huyện Đại Hưng."
Tề Vệ dịu dàng trả lời nữ tử trên giường.
Chuyện đã đến lúc này, chi bằng tìm cho nàng một chỗ ở trước đã, an ổn trước rồi tính bước tiếp theo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!