Chương 46: (Vô Đề)

"....... Hoài Dữ thật đáng thương" Cố Nhạc Nhạc nhỏ giọng nói

"Thật ra mắt của Hoài Dữ không được tốt, có lúc buổi tối sẽ không nhận ra được người, bác ấy đều cố gắng tránh vào chỗ tối mà đi. Mấy năm trước còn có người tranh giành quyền lợi với bác ấy, khó khăn lắm mới lắng xuống, còn không có thời gian tìm bạn gái…."

Đỗ Minh Trà vô cùng cảm khái.

Bây giờ tranh đấu chức vị trong giới học thuật cũng tranh đấu gió tanh mưa máu như vậy sao?

Dựa theo thời gian mà Cố Nhạc Nhạc cung cấp, nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Thẩm Hoài Dữ khoảng 7 giờ tối sẽ về đến nhà.

Đỗ Minh Trà đã thiết lập sẵn kế hoạch bước đầu.

Cô sẽ ngồi trên sofa, giả vờ đau đầu.

Đợi đến khi Thẩm Hoài Dữ hỏi

"cô có chỗ nào không khỏe à" thì cô sẽ mượn cơ hội này để nói chuyện với anh, tốt nhất là nói về chuyện quá khứ của anh, nhắc lại lịch sử tình cảm ——

Chẳng có ai sẽ đề phòng với người bệnh, cô vừa hay có thể tìm hiểu về quan điểm tình cảm và quan điểm sống của đối phương.

Sau khi xác nhận đối phương phù hợp với giá trị quan của mình, thì sẽ tiến hành bước theo đuổi tiếp theo.

Giả sử giá trị quan của đối phương không phù hợp, đoạn tình cảm thầm mềm nhỏ nhoi này của cô cũng chỉ có thể dừng lại tại đây.

Nhưng mà người tính không bằng trời tính, đợi Đỗ Minh Trà uống thuốc, tắm rửa xong lại đi ra, trên sofa đã có một người đang nửa nằm trên đó.

Thẩm Hoài Dữ.

Chiếc sofa này quá ngắn, không chứa nổi cơ thể anh, anh cởi áo ngoài, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, dựa nửa người, nhắm mắt, cà vạt tháo lỏng, nghe thấy tiếng động lúc này mới ngước mắt lên nhìn cô: Minh Trà.

Đỗ Minh Trà chưa từng nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi như vậy của anh, có chút ngơ ngác.

Liên tưởng đến Thẩm Hoài Dữ

"sinh tồn ở nơi làm việc không dễ dàng" trong miệng của Cố Nhạc Nhạc, cô nhịn không được có chút đau lòng hỏi: Anh không khỏe à?

"Ừ…. Có chút đau đầu, nhưng không nghiêm trọng" Thẩm Hoài Dữ khẽ than thở, anh ngồi dậy, để ra khoảng trống:

"Cùng tôi nói chuyện chút được không?"

Đỗ Minh Trà: ..... Được.

Mặc dù cục diện trước mắt so với lúc đầu tưởng tượng có chút sai số, nhưng cũng coi như hoàn thành một bước

"nói chuyện riêng với nhau".

Không quan tâm quá trình biên dịch như thế nào, chỉ cần có thể thành công vận thành chính là thắng lợi.

Đỗ Minh Trà không chút đề phòng ngồi ở bên cạnh Thẩm Hoài Dữ, trong lòng âm thầm nghĩ, một người đang trong tình trạng mệt mỏi, chắc là rất dễ nói ra lời thật lòng.

Cô đã nghĩ kỹ rồi, bắt đầu nói từ chuyện bị sốt gần đây——

"Lần gần đây nhất tôi bị sốt nghiêm trọng như vậy, vẫn là hồi học cấp hai."

Bước tiếp theo sẽ mở rộng đến cuộc sống cấp hai——

"Lúc học cấp hai, các bạn học xung quanh tôi có rất nhiều người yêu sớm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!