Đỗ Minh Trà vẫn ôm cặp sách cũ, dưới sự yêu cầu của ông cụ Đặng, đi theo ông về nhà.
"Tốt xấu gì cũng quay về ăn bữa cơm" Đặng lão tiên sinh không nặng không nhẹ nói
"Nghỉ học cũng ở bên ngoài thì giống cái gì."
Đỗ Minh Trà nói: Vâng.
Đặng Ngôn Thâm không nói một lời, sợ chọc phải vảy ngược của ông cụ Đặng. Đặng Tư Ngọc ngược lại giống như bình thường, ôn nhu an ủi Đỗ Minh Trà:
"Bị dọa sợ phải không?"
Đỗ Minh Trà rất khách khí: Vẫn ổn.
Ấn tượng lớn nhất của Đỗ Minh Trà đối với Đặng Tư Ngọc chính là hiền thục.
Dịu dàng hiền thục.
Đặng Tư Ngọc là cô gái ngoan ngoãn, em gái ngoan, cháu gái ngoan giống như trong tưởng tượng của tất cả đàn ông, ăn nói nhẹ nhàng, dịu dàng, làm việc nhẫn nại, điềm đạm, trước giờ không to tiếng hay tranh chấp với ai.
Chú Đặng Biên Đức cũng định bồi dưỡng Đỗ Minh Trà thành tính cách như vậy, nhưng đáng tiếc tính cách của Đỗ Minh Trà đã định hình rồi, căn bản sẽ không để bản thân phải chịu thiệt.
Địa điểm ăn chung không ngoài dự đoán lựa chọn ở nhà của Đặng Biên Đức, món ăn vừa được bưng lên, ông cụ Đặng đã nhận được điện thoại, ông ta đứng dậy, đi đến chỗ vách ngăn nhận điện thoại.
Đặng Biên Đức ở trên bàn ăn nói bóng nói gió Đỗ Minh Trà:
"Chú đã sớm nói rồi, con gái nên có dáng vẻ của con gái trong nhà, không nên quá mạnh mẽ. Con gái mạnh mẽ có gì tốt? Gây sự khắp nơi, đàn ông cũng không thích phụ nữ mạnh mẽ——"
"Đó là do anh ta quá yếu đuối, tự ti" Đỗ Minh Trà cắt đứt lời ông ta
"Đàn ông ưu tú sẽ không bởi vì bạn gái quá mạnh mẽ mà không thích."
Đặng Biên Đức bị nghẹn xuống, sắc mặt sa sầm:
"Lời của con như vậy, chú rất không thích."
Đỗ Minh Trà nói:
"Vừa khéo, con cũng không thích lời của chú."
Lời qua tiếng lại mấy câu, trước mặt mọi người làm mất tôn nghiêm của ông ta, Đặng Biên Đức tức không nói ra lời, ném vỡ cái thìa sứ:
"Lời bây giờ của mày căn bản không phải là lời mà con cháu nên nói, con ruồi không tự bâu vào quả trứng lành, một tay không thể vỗ ra tiếng, mày chẳng khác gì đức tính của bà mẹ kỹ nữ kia của mày——"
Bốp!
Thanh âm chói tai.
Đặng Biên Đức bị Đỗ Minh Trà dùng sức tát cho một cái, mặt lệch sang một bên.
Đặng Ngôn Thâm đang không biết làm thế nào để can ngăn cũng sững sờ luôn, anh ta thậm chí không có nhìn rõ Đỗ Minh Trà đứng dậy lúc nào.
Đỗ Minh Trà đứng ở trước mặt Đặng Biên Đức, lòng bàn tay đỏ ửng, rủ mắt nhìn ông ta:
"Một tay không thể vỗ ra tiếng? Hiện tại có ra tiếng hay không?"
Đặng Biên Đức không ngờ rằng sẽ bị con cháu ở trước mặt mọi người bạt tai, sững sờ, không thể tin nổi: Mày đánh tao?
"Chú là trưởng bối, lời nói ra cũng nên tích đức chút" Đỗ Minh Trà nhìn thím ở bên cạnh, ánh mắt đơn thuần vô hại, dịu giọng nói
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!