Chương 2: (Vô Đề)

(Thấy rõ gương mặt cô)

Người ngồi ở đây chìm vào yên tĩnh.

Tĩnh lặng như tờ.

Một hồi lâu, có người không nhịn được phụt cười một tiếng, sau đó che miệng lại. Còn có người nhịn hồi lâu, nghẹn ra một tiếng ngỗng kêu, tay chân luống cuống rời đi, không cẩn thận làm đổ ly.

Nhân viên tạp vụ vội vàng chạy đến dọn dẹp hiện trường.

Trong hỗn loạn, Thẩm Thiếu Hàn im lặng hai giây, giống như nghe được chuyện gì đó viển vông.

Anh ta hơi nghiêng mặt, cuối cùng nhìn thẳng Đỗ Minh Trà, đôi môi thường xuyên nở nụ cười đó không cười nữa rồi.

Anh hỏi: Cái gì cơ?

Đỗ Minh Trà nói:

"Đừng nói cái đính hôn từ nhỏ gì đó, xã hội pháp trị rồi, thời đại này đừng làm mấy cái trò úng não này nữa."

Trên bàn, không ai uống nước hay ăn cái gì.

Đồng loạt nhìn Đỗ Minh Trà với Thẩm Thiếu Hàn.

Hóng chuyện là bản năng bẩm sinh của con người, cho dù bây giờ có động đất sóng thần, cộng thêm gió bão cấp mười tám cũng không ngăn được nhiệt huyết đứng trên tiền tuyến hóng chuyện của họ.

Thẩm Thiếu Hàn: ...

Anh ta yên lặng một lúc, mím chặt môi.

Loại chuyện này Cuối cùng anh cũng chầm chậm nói ra, vẻ mặt chán nản:

"Mình tôi không làm chủ được, phải hỏi ý kiến cha mẹ."

"Anh bao tuổi rồi còn phải hỏi ý kiến cha mẹ?"

Đỗ Minh Trà nói:

"Anh không làm chủ được thì tôi làm chủ, cứ làm theo lời anh vừa mới nói đi. Danh sách đó, tôi chắc chắn sẽ không nhường cho Biệt Vân Trà. Cũng hy vọng anh có thể tuân theo lời anh vừa mới nói, dứt khoát đừng ở bên tôi."

Sắc mặt Thẩm Thiếu Hàn trầm xuống.

Một hồi lâu sau, anh ta chợt cười một tiếng: Tùy cô.

Hai chữ này của anh ta vừa nhẹ nhàng lại vừa dịu dàng, còn mang theo chút ý dung túng.

Giống như vừa nãy chỉ là phối hợp với Đỗ Minh Trà làm loạn.

Đỗ Minh Trà không trả lời anh.

Cô cảm thấy chắc chắn Thẩm Thiếu Hàn có bệnh nặng gì đó.

Sao còn ủ rũ như vậy.

Không khí tiệc mừng thọ của cụ Đặng thật hoành tráng, nhưng đối với cháu gái ruột Đỗ Minh Trà này mà nói, ngay cả cơ hội lên sân khấu cũng không có —— mặt cô còn bị thương nữa, trong trường hợp này đeo khẩu trang có vẻ không trang trọng, không đeo thì lại sợ vết sẹo trên mặt cô hù dọa người khác.

Đỗ Minh Trà vui nhưng không quá phấn khích.

Người lấy thân phận cháu gái của cụ Đặng lên sân khấu là Đặng Tư Ngọc, con gái nuôi của gia đình nhà chú, sinh cùng ngày với Đỗ Minh Trà, nghe đâu là chú nhận nuôi để cụ Đặng vui.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!