Vậy xem ra cũng không đến nỗi xui xẻo lắm, Tống Nam Tinh lạc quan tự an ủi mình một phen, cúi đầu mở bản đồ dẫn đường. Nhìn thời gian hiển thị trên bản đồ, cậu khựng lại... Từ lúc ra ngoài gặp Ngô Mộng Vũ rồi bị buộc phải chạy trốn, cảm giác thời gian trôi qua không hề ngắn. Thế nhưng trên đồng hồ đeo tay chỉ mới qua năm phút.
Cậu mở WeChat, kiểm tra lại cuộc trò chuyện với Hàn Chí... Tin nhắn cậu gửi Hàn Chí cũng hiển thị là năm phút trước.
Tống Nam Tinh ngạc nhiên một lát rồi nhanh chóng từ bỏ ý định tìm hiểu. Trong màn sương dày đặc, quái dị là chuyện thường tình, cảm giác thời gian khác biệt cũng không đến mức nghiêm trọng hay đáng để suy nghĩ nhiều.
Cậu đang định cất điện thoại thì trên màn hình trò chuyện với Hàn Chí đột nhiên hiện lên một tin nhắn mới: "Tránh xa Từ Tài và Ngô Mộng Vũ, tốt nhất tìm một phòng an toàn gần đó cho chắc. Chú ý an toàn, tôi sẽ đến trong vòng mười phút."
"Có tín hiệu rồi?" Tống Nam Tinh quay đầu nhìn xung quanh, nhận ra màn sương trắng dày đặc không biết từ lúc nào đã vơi đi, tầng mây nặng nề đè trên đỉnh đầu cũng tan rã. Bóng ma quỷ dị ẩn hiện trong mây cũng không còn.
Trời xám xịt như chì, vậy mà lại có chút ánh sáng mặt trời nhạt nhòa chiếu xuống.
Hiện giờ trời quang và ánh nắng là điều xa xỉ hiếm thấy. Kể từ khi xuất hiện mưa đỏ, sương mù dày đặc và các hiện tượng thời tiết kỳ lạ khác, ngày nắng gần như biến mất. Phần lớn thời gian là những ngày u ám nặng nề, bầu trời xám xịt ép xuống khiến con người cảm thấy ngột ngạt khó thở.
Tống Nam Tinh ngửa đầu hít sâu một hơi, ánh nắng nhạt phủ lên các tòa nhà cũ kỹ của thành phố, mang đến cảm giác ấm áp xa lạ tưởng chừng đã lâu không thấy.
Ngay cả thi thể Từ Tài và Ngô Mộng Vũ nằm đầy đó cũng không còn đáng sợ mấy.
Ánh nắng ấm áp làm tâm trạng nhẹ nhõm hơn. Tống Nam Tinh nghĩ sương mù đã tan thì không cần tìm phòng an toàn nữa, nên quay trở lại chỗ ban đầu cậu gặp Từ Tài.
Thi thể Từ Tài gục trên chiếc ghế nghỉ, giống như thi thể của Trình Mộ, toàn bộ thân thể trừ phần đầu đã khô quắt lại, máu thịt bị hút sạch. Đôi mắt hắn mở to, nhìn chằm chằm vào Tống Nam Tinh, trong mắt vẫn còn sót lại nét đau đớn trước khi chết.
Nghĩ đến việc trước đó hắn luôn kêu đau, Tống Nam Tinh thở dài, lấy bộ đồ bảo hộ chưa dùng tới trong balo ra phủ lên người hắn, nghĩ ngợi một chút rồi nhẹ nhàng vỗ hai cái qua lớp bảo hộ: "Xong hết rồi, sẽ không đau nữa."
Đôi mắt mở to của Từ Tài chậm rãi khép lại.
Tống Nam Tinh ngồi xuống chiếc ghế nghỉ bên cạnh, chờ Hàn Chí đến. Nghĩ một chút lại thấy ngồi không cũng chẳng ích gì, bèn lấy điện thoại ra tìm một bộ truyện cười rồi bắt đầu đọc.
Hàn Chí đến sớm hơn dự kiến.
Trước khi nhận được tin nhắn từ Tống Nam Tinh, anh ta nhận được thông báo từ Trung Tâm Sức Khỏe Tinh Thần: Xe chuyển bệnh nhân của trung tâm bị tấn công, một số bệnh nhân bị ô nhiễm nghiêm trọng cần chuyển đến trung tâm cách ly đã bị bắt cóc, trong đó có cả Từ Tài.
Sau khi nhận được tin nhắn của Tống Nam Tinh, Hàn Chí vội vàng dẫn người tới, trên đường đi đã tưởng tượng ra đủ loại tình huống tồi tệ, nhưng không có tình huống nào là Tống Nam Tinh ngồi ung dung trên ghế công viên, rõ ràng đang đọc truyện cười, còn bên kia ghế là một thi thể khô máu.
Tống Nam Tinh vẫn đang đọc: "Thợ săn bắn chết một con cáo, rồi thợ săn cũng chết. Con cáo nói: ha ha ha, ta là vòng cung phản xạ."
Hàn Chí nhìn cảnh tượng quái dị này, khóe miệng giật giật, do dự không biết có nên cắt ngang cậu hay không. Các đồng đội đi theo không hiểu gì, tưởng là một bệnh nhân bị ô nhiễm tâm thần, đồng loạt giơ vũ khí nhắm vào Tống Nam Tinh.
Tống Nam Tinh lúc này mới ý thức được có người đến, vội cất điện thoại đứng dậy lại thấy mình bị nhắm vào. Cậu ngơ ngác nhìn Hàn Chí, từ từ giơ tay lên, lúng túng giải thích: "Từ Tài chết rồi, không phải do tôi giết."
Hàn Chí: "..."
Anh ta mệt mỏi bóp sống mũi, ra hiệu đồng đội hạ vũ khí. Sau đó quay sang nói với Tống Nam Tinh: "Quy trình vẫn phải làm, cậu nói đi, đã xảy ra chuyện gì?"
Vừa nói, nhân viên ghi chép trẻ tuổi cầm máy quét đến, rà quét toàn thân Tống Nam Tinh.
Trước lạ sau quen, Tống Nam Tinh dang hai tay phối hợp quét, đồng thời không quên kể lại chuyện đã xảy ra: "... Đại khái là vậy, Từ Tài bị Ngô Mộng Vũ giết, Ngô Mộng Vũ đuổi theo tôi thì bị quái vật trong mây ăn thịt."
Cậu quay đầu chỉ vào ghế dài: "Đây là thi thể của Từ Tài, tôi thu xếp đơn giản một chút. Thi thể của Ngô Mộng Vũ chắc vẫn ở phía trước, các anh đi theo vết máu là tìm được."
Lúc này, người ghi chép đã hoàn tất việc quét, ngạc nhiên thốt lên, giọng cao hơn thường lệ: "Chỉ số ô nhiễm bằng 0."
Hàn Chí không tỏ ra bất ngờ, ngược lại đồng đội của anh ta kinh ngạc: "Không thể nào? Có phải máy móc trục trặc không? Làm gì có người bình thường nào lại ngồi bên cạnh xác chết kể chuyện cười? Tình trạng tinh thần này trông chẳng ổn chút nào, liệu có phải lại là một người mà máy đo không chính xác..."
Tống Nam Tinh lúng túng, gượng gạo giải thích: "Tôi chỉ nghĩ rằng đồng nghiệp cùng làm việc với nhau, Từ Tài vô lý bị hại chắc hẳn rất đau khổ. Tôi kể vài truyện cười, biết đâu có thể giúp cậu ấy ra đi thoải mái hơn."
Nghe thì có vẻ hợp lý, nhưng nghĩ kỹ lại thì vẫn thấy kỳ cục thái quá.
Hàn Chí không để ý đến việc này, giơ tay ngắt lời đồng đội muốn hỏi, hỏi về Ngô Mộng Vũ: "Cậu nói con quái vật ăn thịt Ngô Mộng Vũ trông như thế nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!