Chương 7: (Vô Đề)

"Cả nhà phải đầy đủ, không được thiếu ai."

Ngô Mộng Vũ nghiêng đầu cười tươi, nếu không phải trên gương mặt đầy vết nứt như mạng nhện, cô bé thực sự là một cô nhóc khá đáng yêu.

Tiếc rằng số phận không cho cô bé cơ hội trưởng thành.

Lừa gạt một cô bé từng chịu tổn thương, Tống Nam Tinh cảm thấy lương tâm mình hơi cắn rứt. Cậu nắm lấy tay Ngô Mộng Vũ, chân thành nói lời xin lỗi: "Xin lỗi em."

Nói xong, cậu nhanh chóng lùi lại một bước lớn.

Ngô Mộng Vũ bối rối nhìn cậu, ngay sau đó phát ra một tiếng hét bén nhọn.

Một lớp vỏ trứng màu xám cao khoảng một mét rộng nửa mét, trồi lên từ dưới đất bao bọc lấy cô bé. Nhận ra mình bị nhốt, Ngô Mộng Vũ gào thét biến thành mớ thịt nhầy nhụa, đập loạn xạ bên trong.

Lớp vỏ trứng màu xám được làm từ vật liệu rất mềm, độ dẻo dai tuyệt vời, dù bị va đập đến biến dạng cũng không bị hỏng. Tống Nam Tinh cuối cùng thở phào nhẹ nhõm... Cậu cứ sợ chiếc lồng bảo vệ này không giữ nổi đối phương.

Lồng bảo vệ di động này là phúc lợi mà Trung Tâm Giao Dịch cung cấp cho nhân viên. Thực chất, đây là thiết bị do Trung Tâm Phòng Chống Bệnh Truyền Nhiễm nghiên cứu, dùng để cách ly và vận chuyển những bệnh nhân mất kiểm soát.

Do tính chất công việc, nhân viên Trung Tâm Giao Dịch có nguy cơ tiếp xúc với chất ô nhiễm rất cao. Nghe nói đã từng có trường hợp nhân viên bị ô nhiễm nặng dẫn đến biến đổi cơ thể, hóa quái vật ngay tại chỗ làm và nuốt sống các đồng nghiệp xung quanh trước khi họ kịp phản ứng.

Câu chuyện ăn thịt đồng nghiệp đã quá xa xưa nên khó xác minh thật giả, nhưng Trung Tâm Giao Dịch từ lâu đã lắp đặt các thiết bị lồng bảo vệ cố định, kích hoạt chỉ với một nút bấm tại chỗ làm của nhân viên.

Lồng bảo vệ di động mà Tống Nam Tinh đang dùng là phiên bản đắt đỏ hơn, không được bán trên thị trường, mỗi nhân viên chỉ được cấp một chiếc mỗi năm, chủ yếu để tự bảo vệ khi làm việc bên ngoài.

Ban đầu, Tống Nam Tinh định dùng cho bản thân, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tự nhốt mình trong lồng bảo vệ sẽ mang đến nhiều nhân tố không chắc chắn. Có thể giữ được mạng tạm thời, nhưng trong sương mù này, nếu trước mặt là Ngô Mộng Vũ mà sau lưng xuất hiện thêm thứ khác, cậu bị nhốt trong lồng thì sẽ không chạy nổi.

Không bằng tiên hạ thủ vi cường, nhốt Ngô Mộng Vũ lại.

Ngô Mộng Vũ vẫn la hét chói tai. Sau khi bị k*ch th*ch, trạng thái tinh thần của cô bé trở nên tồi tệ hơn hẳn, lúc thì biến thành khuôn mặt Từ Tài, lúc thì thành khuôn mặt của ba mẹ cô bé... Các khuôn mặt thay nhau xuất hiện, tất cả đều dùng giọng nói oán hận chỉ trích Tống Nam Tinh: "Anh lừa em, cậu lừa tôi, anh lừa tôi..."

Tống Nam Tinh chột dạ, như thể đang bắt nạt trẻ con.

May mà xác của Từ Tài vẫn còn gần đó. Liếc nhìn một cái, lương tâm của cậu liền được xoa dịu. Cậu nhanh chóng chạy về phía phòng an toàn gần nhất theo bản đồ hướng dẫn.

Phía sau, tiếng hét của Ngô Mộng Vũ càng lúc càng cao, giống như giọng nữ cao lệch tông, rồi bất ngờ vang lên một tiếng nổ lớn. Luồng gió mang theo mùi máu tanh nồng nặc thổi qua Tống Nam Tinh.

Gáy cậu nổi da gà, vội quay đầu lại nhìn. Chiếc lồng bảo vệ đã vỡ vụn, còn Ngô Mộng Vũ với nửa thân mình hòa lẫn vào mớ thịt đỏ tươi nhìn cậu bằng ánh mắt hung ác, lao tới với tốc độ không thể tưởng tượng...

"!!!"

Tống Nam Tinh không kiềm được chửi thề. Đây là lần đầu cậu dùng đến lồng bảo vệ.

Chất lượng kém quá đấy!

Cậu nghiến răng chạy bán sống bán chết, mắt nhìn bốn phía, tai nghe tám hướng, nhanh chóng tìm kiếm xung quanh xem có chỗ nào để ẩn nấp không. Nhưng trong tầm nhìn chỉ thấy đất trống, chả có một cây cột nào để lẩn trốn!

Đợi đã... cột!

Vừa nhắc đến cột, cột liền xuất hiện. Tống Nam Tinh thấy một loạt cột đá đen sừng sững ở đằng xa trong màn sương, giống như tàn tích của một công trình kiến trúc. Những cột đen này phủ đầy các hoa văn xanh lam kỳ dị, phong cách kiến trúc trông chẳng bình thường hoặc an toàn.

Sau gáy ảm thấy lạnh toát, giữa lựa chọn "chết ngay" và "chưa chắc đã chết" Tống Nam Tinh chọn phương án sau, dùng chút sức bộc phát cuối cùng lao về phía những cột đen.

Vừa lao đến cậu đã hối hận. Bảo sao cậu thấy mấy cột đen này quen mắt thế nhỉ? Đây đâu phải là cột! Mà là đám xúc tu không rõ thuộc loài gì từng quấy rối cậu không biết bao nhiêu lần.

Trước đây chỉ một cái đã đủ phiền phức, giờ thì hay rồi, cậu tự chui vào sào huyệt của chúng, bốn phương tám hướng toàn là xúc tu.

Những xúc tu khổng lồ màu đen rủ xuống từ tầng mây sâu thẳm, các nhánh tua to lớn tựa như những chiếc cột chống trời trong màn sương mù. Phần đầu nhọn uốn cong tự nhiên, nhịp nhàng co giãn như đang chìm vào giấc ngủ.

Tống Nam Tinh không dám nhìn lâu, nín thở, rón rén định vượt qua đám xúc tu một cách yên lặng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!