Tống Nam Tinh nhìn chằm chằm vào rễ khí quá lâu, đến mức đầu váng mắt hoa.
Cậu lấy điện thoại ra, mở chế độ quay phim và hướng ống kính về phía đại thụ. Gửi video này cho Sở Yên, biết đâu sẽ phân tích được điều gì đó.
Lúc này, bộ đàm bên hông vang lên: "Tống Nam Tinh, Tống Nam Tinh, bạn nghe thấy không?"
Là giọng của Trình Giản Ninh.
Tống Nam Tinh dừng quay, nhanh chóng gửi video cho Lý Hạo và Sở Yên: "Bạn đến rồi? Chi viện tới chưa?"
Trình Giản Ninh nói: "Một nhóm mới đến, đội trưởng Sở đã xử lý xong phía nhà thi đấu và đang trên đường đến công viên. Bên bạn thế nào rồi? Mình định dẫn người vào nhưng cảnh sát nhất quyết ngăn lại, nên muốn hỏi bạn trước..."
Tống Nam Tinh nhìn về đảo giữa hồ.
Cây đại thụ lại lớn thêm một vòng, cành nhánh vươn dài ra mặt nước, đổ xuống bóng đen méo mó.
Giọng của Trình Giản Ninh vẫn vang lên trong bộ đàm, nhưng giọng bị bóp méo, như thể âm thanh vọng lên từ dưới nước, mơ hồ không rõ.
Cơn chóng mặt càng dữ dội hơn, Tống Nam Tinh lắc mạnh đầu, cảm giác tai bị bịt kín mới vơi đi đôi chút. Giọng nói lo lắng của Trình Giản Ninh truyền đến: "Tống Nam Tinh, bạn không sao chứ? Mình gọi mấy lần mà không trả lời."
"Tạm thời ổn." Tống Nam Tinh đáp nhanh: "Tôi và Chu Huyền phát hiện một thân cây khổng lồ ở đảo giữa hồ công viên. Tất cả các gốc đa và những người bị ô nhiễm đều hướng về đây... họ đã trở thành một phần của cái cây. Bạn phải tìm cách ngăn mọi người lại, đừng để họ vào..."
Cậu còn chưa nói dứt câu, bên tai bỗng vang tiếng kêu sắc nhọn, như tiếng ve mùa hè ra sức gào thét ngay bên tai.
Tống Nam Tinh đưa tay bịt tai, nhưng tiếng ve vẫn không ngừng réo to. Cậu buông tay ra, lòng bàn tay dính vết máu.
Đèn báo tín hiệu trên bộ đàm vẫn nhấp nháy màu xanh, chứng tỏ Trình Giản Ninh vẫn đang nói, nhưng Tống Nam Tinh không nghe thấy gì cả, mọi âm thanh đều bị tiếng ve nhấn chìm.
Cậu đành nói nhanh vào bộ đàm: "Chúng tôi đang ở phía đối diện đảo giữa hồ, nơi này rất bất thường. Đừng vào vội, đợi đội trưởng Sở đến rồi tính tiếp. Tôi cúp máy đây."
Dứt lời, cậu gài lại bộ đàm bên hông, quay đầu nhìn Chu Huyền: "Chu Huyền, anh có nghe thấy tiếng ve..."
Lời chưa kịp dứt, âm thanh đột nhiên bị cắt ngang.
Chu Huyền luôn đứng bên cạnh cậu, chẳng biết đã biến mất từ bao giờ. Mạng nhện mắc trên cành cây bị ánh đèn chiếu sáng, phản chiếu tia sáng mờ ảo.
Tim Tống Nam Tinh thót lại, cậu lập tức chạy theo hướng mạng nhện kéo dài, hạ giọng gọi: "Chu Huyền? Chu Huyền?"
Mạng nhện trải dài theo con đường dẫn đến đảo giữa hồ, nhưng không thấy bóng dáng Chu Huyền đâu.
Tống Nam Tinh chợt nhớ đến điện thoại, vội tìm số Chu Huyền gọi đi.
Tiếng chuông yếu ớt không ngừng vang lên.
Cậu thở phào nhẹ nhõm một chút, men theo âm thanh tìm tới. Ngay sau đó, cậu nhìn thấy Chu Huyền đang di chuyển nhanh chóng trên mạng nhện, cẩn thận dùng tơ nhện cuộn chặt một gốc cây đa. Động tác dịu dàng đến mức có phần quái dị.
Nhưng khi thấy Tống Nam Tinh, ánh mắt anh ta vẫn rất tỉnh táo, nói: "Xin lỗi, Hứa Lai không biết bằng cách nào cũng theo vào đây. Tôi lo cậu ấy gặp chuyện nên chưa kịp báo với cậu."
Tống Nam Tinh quan sát biểu cảm của anh ta, rồi lại nhìn gốc cây đa bị tơ nhện bao bọc chặt chẽ, tim trĩu xuống.
Chu Huyền cũng không ổn.
Cậu không thể kích động anh ta, đành tìm cách trấn an: "Nơi này rất bất thường, chỉ có hai người chúng ta thì quá nguy hiểm. Tôi đã gửi video cây khổng lồ cho đội trưởng Sở và Lý Hạo, họ sẽ tới ngay. Chúng ta nên rời khỏi đây để gặp họ."
Chu Huyền gật đầu, cẩn thận bước đến bên gốc cây đa, cúi người xuống, dùng giọng điệu dịu dàng đến mức Tống Nam Tinh chưa từng nghe thấy, thậm chí có phần quái lạ: "Hứa Lai, đừng sợ. Tôi sẽ không làm hại cậu, chúng ta ra ngoài trước, ra ngoài sẽ an toàn."
Hình như anh ta muốn xoa đầu an ủi "Hứa Lai", bàn tay vừa vươn ra giữa không trung lại đột ngột khựng lại, nụ cười trên môi cũng trở nên gượng gạo, cuối cùng chỉ có thể nhượng bộ vỗ về: "Được rồi, được rồi, tôi không chạm vào cậu, đừng sợ."
Tống Nam Tinh nghe vậy, lập tức hiểu ra: Chu Huyền tưởng "Hứa Lai" đang sợ mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!