Một đứa trẻ lớn lên trong một gia đình đơn thân do cha nuôi nấng, vậy mà kiên quyết nói mình có mẹ, hơn nữa cho rằng mẹ mình đã mất tích, suốt nhiều năm không ngừng tìm kiếm tung tích của mẹ, lại không hề nhắc đến người em gái đã bị hại, như thể trên thế gian chưa từng tồn tại người này. Điều này hiển nhiên bất bình thường.
Hàn Chí vẫn còn nhớ rất rõ năm đó, khi đứa trẻ này được giải cứu và đưa về cục, nó không khóc không làm loạn, vô cùng lễ phép kể lại quá trình thoát hiểm. Sau đó điền đầy đủ thông tin vào phiếu đăng ký, nói với các đồng nghiệp trong cục rằng mẹ mình vì cứu mình nên đã mất tích trong sương mù, nhờ họ giúp đỡ tìm tung tích của mẹ.
Các đồng nghiệp tưởng đứa trẻ này bị dọa đến mức mất trí, nhận thức rối loạn, vì vậy tốt bụng đưa nó đi làm liệu pháp tâm lý.
Kết quả là, trong lúc bác sĩ tâm lý đang thực hiện liệu pháp, phòng tư vấn tâm lý đột ngột bị cơn lốc tinh thần dữ dội thổi quét. Đến khi họ phá được cửa phòng tư vấn, căn phòng đã bị san phẳng. Bác sĩ tâm lý trong phòng biến mất không dấu vết, chỉ nhờ vào một ít tro tàn còn sót lại chứa DNA mới có thể chứng minh ông ta đã chết.
Tống Nam Tinh mười tuổi thì ngất xỉu nằm trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
Ngày hôm đó phòng tư vấn tâm lý rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đến nay vẫn không ai biết. Nhưng vì giá trị chỉ số ô nhiễm tinh thần trên thiết bị giám sát kết nối với Tống Nam Tinh vào thời điểm xảy ra sự việc vượt qua mức cao nhất trong lịch sử, toàn bộ vụ việc sau đó được chuyển giao cho Trung Tâm Tiếp Nhận và không còn thuộc trách nhiệm của Cục Hành Động Đặc Biệt.
Hàn Chí thông qua một số mối quan hệ, biết được Tống Nam Tinh ở Trung Tâm Tiếp Nhận một thời gian, sau đó về nhà và sống độc lập một mình.
Tống Nam Tinh không hề nhớ chuyện xảy ra trong phòng tư vấn tâm lý. Dưới sự hỗ trợ của nhân viên Trung Tâm Tiếp Nhận, với khả năng tự lập tốt, cậu đã tự chăm sóc bản thân rất ổn. Ngoại trừ việc mỗi tháng đều đến đồn cảnh sát hỏi về tình hình những người mất tích, mọi thứ đều bình thường đến không thể bình thường hơn.
Ngoại trừ một điều khác biệt: Tên của cậu vẫn nằm trong danh sách bệnh nhân nguy cơ cao do Trung Tâm Tiếp Nhận lưu hành.
Hơn mười năm trôi qua, từ một chàng trai trẻ tuổi, Hàn Chí đã trở thành đội trưởng. Khi gặp lại Tống Nam Tinh, anh ta suýt chút nữa không nhận ra đứa trẻ năm đó.
Thiết bị liên lạc rung lên, Hàn Chí cúi đầu xem tin nhắn, không còn thời gian để cảm thán. Anh ta nghiêng người nhìn vào trong nhà, nói với thanh niên ở trong: "Người của tôi tìm thấy một thi thể nữ ở căn hộ 301. Cậu có thể giúp nhận diện không?"
Tống Nam Tinh tự nhận mình là một công dân tốt luôn phối hợp với cơ quan công quyền, liền gật đầu đi xuống lầu cùng anh ta.
Lúc đóng cửa, cậu liếc nhìn bát nước ở cạnh tường. Nước sạch trong bát bị đổ hơn nửa, phần còn lại biến thành màu đỏ nhạt, bên trong có vài mảnh vụn màu đỏ nhỏ li ti lơ lửng. Bạch tuộc nhỏ màu xanh dương trôi nổi trong nước, hai xúc tu trước đó không biết vì sao bị đứt giờ đã mọc lại, tám xúc tu đầy sức sống duỗi ra thu vào, khi thì nổi lên mặt nước, khi thì chìm xuống đáy bát. Các xúc tu chuyển động như cánh hoa nở, đong đầy vẻ mỹ cảm, trông như đang nhảy một điệu vũ kỳ lạ.
Tống Nam Tinh nhìn đến xuất thần, ánh mắt không khỏi dừng lại vài giây.
Hàn Chí thấy cậu không nhúc nhích, bèn nhìn theo ánh mắt cậu, hỏi: "Cậu đang nhìn gì vậy?"
Tim Tống Nam Tinh khẽ run lên. Cậu quay đầu lại nhìn Hàn Chí, đột nhiên nhận ra rằng anh ta không thấy được con bạch tuộc màu xanh trong bát nước.
Cậu im lặng hai giây, nói: "Tôi đang nghĩ không biết ai để cái bát này trước cửa nhà tôi."
Hàn Chí nhìn cái bát nước cạnh cửa, nói bừa: "Có lẽ ai đó đặt ở đây để động vật hoang trong hành lang uống."
Tống Nam Tinh: "Ồ."
Ngập ngừng một chút, dưới ánh mắt nghi ngờ của Hàn Chí, cậu cầm bát nước lên, giải thích: "Tôi không thích động vật nhỏ lắm. Cái bát này nên để ở tầng khác thì hơn."
Bạch tuộc nhỏ đang nỗ lực múa bài cầu hôn vừa mới học được: ?
Nó dùng giác hút trên xúc tu bám vào mép bát nước, cố gắng dùng các xúc tu còn lại níu giữ ngón tay của Tống Nam Tinh.
Tống Nam Tinh lòng dạ sắt đá, tỉnh bơ búng tay một cái, hất nó trở lại bát.
Bạch tuộc nhỏ rơi về bát, tám xúc tu co cụm lại vừa bối rối lẫn bất lực: Lại bị bỏ rơi rồi... tại sao tại sao tại sao tại sao?Tới căn hộ 301, Tống Nam Tinh tiện tay đặt bát nước lên tủ cạnh cửa ra vào rồi đi theo Hàn Chí vào trong.
Căn hộ 301 không bình thường, bạch tuộc xanh cũng không bình thường, vậy thì cứ để chúng ở cùng nhau, lấy độc trị độc.
Hàn Chí không để ý đến hành động nhỏ này, toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào thi thể người phụ nữ trong phòng khách.
Toàn bộ căn nhà đã được nhân viên làm sạch để tránh ô nhiễm, thi thể cũng được che đậy cẩn thận bằng tấm vải trắng. Tuy nhiên vệt máu đỏ đen loang lổ trên sàn gỗ và mùi hôi thối tràn ngập không gian vẫn bộc lộ rõ sự đẫm máu ghê rợn của hiện trường.
Hàn Chí đeo găng tay, kéo tấm vải trắng.
Dưới lớp vải là thi thể phụ nữ khô quắt, xương và thịt bên trong bị đào rỗng, chỉ còn lại lớp da mỏng tang. Lớp da ấy tươi mới y như khi còn sống, đôi mắt mở to, khóe miệng cong lên một nụ cười tiêu chuẩn, khiến người ta lạnh sống lưng.
Những nhân viên tâm lý yếu không dám nhìn thẳng vào thi thể.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!