Chương 46: (Vô Đề)

Lúc Tống Nam Tinh bước ra thì thấy Trình Giản Ninh co rút vai, ngồi trên sofa như một con cút nhỏ.

Nhìn thấy cậu xuất hiện, Trình Giản Ninh lập tức quay đầu nhìn cậu, hốc mắt rưng rưng, trông như sắp khóc đến nơi.

Tống Nam Tinh khó hiểu: "Sao thế?"

Trình Giản Ninh oán trách nhìn cậu: "Sao bạn còn nuôi con rối đó vậy? Còn cả bạch tuộc trong bể cá nữa..."

Tống Nam Tinh liếc sang con rối ngồi trên tay vịn sofa. Nó nghiêng đầu, đôi mắt đen thui nhìn cậu, có vẻ đáng yêu kỳ lạ.

Cậu xoa đầu con rối, nói: "Nó từng giúp tôi, hơn nữa cũng rất ngoan."

Đôi mắt đen thui vui vẻ khẽ híp lại, cả cơ thể nghiêng về phía trước, gần như dính vào chân Tống Nam Tinh, ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ.

Trình Giản Ninh nhìn đến ngây người, chỉ vào con rối, lắp bắp "Nó... nó..." cả buổi mà không thốt nổi một câu hoàn chỉnh.

Khoan đã, một con rối mà cũng hai mặt hả?

Con rối dường như hiểu hắn muốn nói gì, liền quay đầu lại, nhe răng hung dữ dọa hắn.

Tống Nam Tinh không nhìn thấy, hỏi: "Nó làm sao? Yên tâm, nó không cắn người đâu."

Trình Giản Ninh cảm nhận được sát khí nồng nặc, đành nuốt lại lời tố cáo, miễn cưỡng nói: "Nó... đáng yêu thật đấy."

Tống Nam Tinh nhìn con rối, mỉm cười: "Đúng vậy."

Trình Giản Ninh: "..."

Con rối này có phải có năng lực mê hoặc lòng người không? Nếu không thì thật sự không hiểu nổi sao ai nhìn nó cũng có bộ lọc dày thế này!

Trong lòng hắn đang điên cuồng móc mỉa, nhưng ngoài mặt không dám hé răng.

Hắn cẩn thận chỉ về phía phòng ngủ, nói: "Con bạch tuộc lúc nãy... hình như vào phòng ngủ rồi."

Nghe vậy, Tống Nam Tinh vào phòng ngủ, dùng hai ngón tay nhấc bạch tuộc nhỏ lên, ném nó trở lại bể cá, nói: "Đừng có chạy lung tung."

Bạch tuộc nhỏ không vui, xúc tu đập nước bồm bộp.

Nhưng Tống Nam Tinh lòng dạ sắt đá, không hề để ý.

Thấy Trình Giản Ninh trông như gặp quỷ, Tống Nam Tinh có chút xấu hổ giải thích: "Tôi mua nó bên đường, có lẽ nguồn gốc không chính quy lắm, nên..."

Advertisement

Nên con bạch tuộc này cũng không được bình thường, Trình Giản Ninh thầm tiếp lời trong đầu.

Hắn đơ mặt nghĩ, chưa từng thấy bạch tuộc nhà ai có thể to nhỏ tùy ý như vậy.

Người anh em à, cậu gan to thật đấy.

Nhớ tới dáng vẻ khổng lồ lúc nãy của con bạch tuộc, hắn không dám đánh giá bừa, chỉ nghiêm túc gật đầu nói: "Mình cũng đi tắm đây."

Tống Nam Tinh lấy chăn và gối trong tủ ra, đặt lên sofa, nói qua cánh cửa: "Gối và chăn tôi để ở sofa, cần gì cứ nói tôi."

Nói xong, cậu vẫy tay gọi con rối: "Đi ngủ nào."

Đôi mắt đen con rối hơi mở to, bám lấy vạt áo cậu, đi theo vào phòng ngủ.

Bạch tuộc nhỏ chờ Tống Nam Tinh gọi mình, kinh ngạc nhìn cậu đóng cửa lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!