Tiếng khóc la thê lương, lời chất vấn và van xin vang vọng khắp không gian, khiến tất cả nhân viên tại hiện trường đều lộ vẻ không đành lòng.
Thấy Tống Nam Tinh cứng đờ không nhúc nhích, vài nhân viên từng cầm cưa máy trước đó nghiến răng nhắc lớn: "Đừng nghe lời bọn họ! Họ đã chết từ lâu rồi."
Tống Nam Tinh "ừ" một tiếng, không có vẻ đau khổ giằng xé như mọi người tưởng.
Trên đường đến đây, Lý Hạo đã nhận được kết quả giám định mẫu vật từ cây đa. Chỉ trong một mẩu gỗ nhỏ bé, người ta phát hiện dấu vết DNA của mười một người – chính là những thành viên của hai gia đình mất tích.
Tống Nam Tinh hạ mắt, cánh tay vững vàng đẩy mạnh cưa máy về phía trước. Lưỡi cưa sắc bén chạm vào vết cắt trước đó, tạo ra tiếng gầm rú chói tai.
Phải mất trọn nửa giờ mới có thể cắt đứt hoàn toàn cây đa khổng lồ mà ba người ôm không xuể.
Dù gào khóc van xin hay nguyền rủa, cây đa cũng không thể khiến Tống Nam Tinh dừng lại một giây. Cuối cùng, nó buộc phải tự chặt đứt phần thân trên mặt đất, bỏ lại một gốc cây lớn cùng hệ thống rễ sâu hút dưới lòng đất.
Cây đa đổ xuống, tiếng kêu thảm thiết cũng ngưng bặt, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Tống Nam Tinh cởi bỏ bộ đồ bảo hộ bị bắn đầy chất lỏng màu đỏ, quay sang hỏi Lý Hạo đang bận rộn đo đạc số liệu: "Với công nghệ hiện tại, có thể đo được rễ cây dưới lòng đất không? Tôi thấy để nguyên cái gốc này ở đây không ổn lắm."
Lý Hạo chỉ vào một thiết bị kỳ lạ trong tay nhân viên cách đó không xa, nói: "Đang đo rồi, nhưng có vẻ tình hình không khả quan."
Lời vừa dứt, nhân viên phụ trách đo đạc liền báo cáo: "Không được, rễ cây bám quá sâu, rất khó để dọn sạch."
Lý Hạo hỏi: "Dùng hóa chất để tiêu diệt thì sao?"
Người kia lắc đầu: "Đã thử rồi, vô dụng."
"Vậy thì đào bỏ gốc cây và phần lớn rễ chính?"
Nhân viên đo đạc nói: "Đây là cách cuối cùng, nhưng không thể loại bỏ toàn bộ rễ. Chúng tôi chưa rõ hậu quả sẽ thế nào."
Lúc này, Trình Giản Ninh run rẩy giơ tay: "Không... không thì để mình thử xem?"
Tống Nam Tinh nhớ lại cảnh hắn hút cạn đám quái vật trước đó, lo lắng nhìn sắc mặt trắng bệch của đối phương: "Bạn chắc chứ?"
Trình Giản Ninh hít sâu, bước đến bên gốc cây: "Mình sẽ cố hết sức." Hắn còn cố pha trò: "Dù sao mình cũng chưa bao giờ ăn chay."
Sợi cáp dữ liệu trượt khỏi ống tay áo, chậm rãi quấn quanh gốc cây. Đầu cáp lơ lửng trên không, do dự một lúc, rồi bất ngờ cắm thẳng vào trung tâm gốc cây.
Sợi cáp giật nhẹ, thong thả chuyển động.
Trình Giản Ninh đứng bên gốc cây, lặng lẽ giấu bàn tay siết chặt vào túi áo.
Phần lớn nhân viên tại hiện trường đều là cảnh sát, người từ Trung Tâm Tiếp Nhận bình tĩnh hơn vì đã quen với tình huống như thế này. Nhưng các cảnh sát chỉ chuyên trách thu dọn hiện trường thì không giấu nổi kinh hãi.
Theo sợi dây cáp chuyển động, gốc cây khổng lồ dần dần khô héo.
Thế nhưng do kích thước quá lớn, tốc độ khô héo vô cùng chậm.
Mọi người nín thở chờ đợi, đúng lúc này, tiếng chuông cảnh báo sắc nhọn chợt vang lên.
Tống Nam Tinh sửng sốt, nhìn về phía Trình Giản Ninh – âm thanh phát ra từ người hắn. Lý Hạo phản ứng nhanh hơn, lập tức lao tới kéo mạnh Trình Giản Ninh ra sau: "Đủ rồi, Trình Giản Ninh! Chỉ số ô nhiễm của cậu sắp vượt ngưỡng rồi!"
Trình Giản Ninh lắc đầu như say rượu, sợi cáp dữ liệu giật mạnh rồi rụt về trong áo. Hắn loạng choạng chạy tới góc tường, cúi người nôn mửa.
Cổ tay đang chống lên tường vô tình lộ ra một chiếc vòng kim loại.
Tống Nam Tinh lập tức nhớ ra, là thứ Sở Yên đã đeo lên tay Trình Giản Ninh hôm dưới chung cư nhà hắn, nói rằng để phòng khi hắn mất kiểm soát.
Tống Nam Tinh đi đến xe, lấy một chai nước đưa cho hắn: "Súc miệng đi. Cảm thấy thế nào? Có cần đến trung tâm y tế không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!