Chương 42: (Vô Đề)

Tống Nam Tinh nghiêm túc đọc hết tài liệu Sở Yên gửi cho cậu.

Năm gia đình mất tích, trong đó có một hộ ở căn 202, tòa nhà số ba trong khu chung cư của cậu: Một gia đình ba người, hai lớn một nhỏ. Người mất tích được tìm thấy trở về chính là đứa trẻ đi lạc.

Bốn hộ còn lại lần lượt ở Thúy Hoa Viên, Long Đằng Viện và Long Hồ Nhã Viện. Cả ba khu chung cư này đều nằm trong bán kính năm kilomet quanh khu chung cư Hạnh Phúc.

Tống Nam Tinh cất tài liệu vào ba lô, quyết định trước tiên sẽ đến tìm manh mối từ hộ gia đình trong cùng khu chung cư với mình.

Tòa nhà số ba nằm sâu trong khu, bình thường cậu không hay qua lại, đây là lần đầu tiên đến đây. Đứng trước cửa căn 202, cậu phát hiện cửa đã bị dán niêm phong vàng.

Khi cậu đang gỡ lớp niêm phong, bà thím ở căn 201 bên cạnh nghe thấy động tĩnh liền ló đầu ra, cảnh giác hỏi: "Cậu là ai đấy? Đây là niêm phong của cảnh sát, không được gỡ đâu."

Tống Nam Tinh điềm tĩnh rút thẻ công tác của Trung tâm Tiếp Nhận ra, lướt nhanh trước mặt bà thím, nở nụ cười thân thiện: "Cháu phụ trách điều tra vụ mất tích của hộ 202. Bác có quen họ không, có thể kể cho cháu nghe một chút về gia đình này được không ạ?"

Bà thím quan sát cậu từ trên xuống dưới, thấy cậu trai trẻ mặt mũi sáng sủa, ăn mặc gọn gàng, trên thẻ công tác vừa rồi còn có dấu mộc đỏ, trông không giống hạng trộm cắp lén lút, bèn bước hẳn ra khỏi cửa, thở dài nói: "Biết một chút. Nhà họ đúng là số khổ. Trước đây ba người trong nhà sống rất vui vẻ, nhưng một hai năm trước, ông chồng dắt con ra ngoài, sơ sẩy một cái là đứa trẻ mất tích.

Từ đó về sau, hai vợ chồng cứ cãi nhau suốt ngày, cãi dữ quá thì đánh nhau luôn... Mãi đến lúc tìm lại được con thì cả nhà lại mất tích."

Tống Nam Tinh hỏi: "Dạo gần đây bác có thấy họ không ạ?"

Bà thím như bật máy hát, vỗ đùi nói: "Thấy nhiều là đằng khác! Con tìm lại được rồi, hai vợ chồng không cãi nhau nữa. Mấy ngày đầu, vợ ông ấy ngày nào cũng dắt con xuống sân đi dạo, gặp ai cũng khoe là đã tìm lại được con. Cô ấy còn mang ít trái cây sang nhà tôi, nói là muốn chia sẻ chút may mắn."

"Nhưng hai ba ngày gần đây thì không thấy họ ra ngoài nữa. Nhà cũng im ắng, tôi cứ tưởng họ đi vắng."

Tống Nam Tinh hơi nhíu mày: "Bác ở ngay bên cạnh mà không nghe thấy tiếng động gì sao?"

Bà thím lắc đầu, chắc chắn nói: "Hai ngày đầu tìm lại được con, nhà họ ồn lắm, vợ chồng không cãi nhau nữa, cuộc sống cũng vui vẻ. Có điều đứa trẻ hay kêu đói nửa đêm, hai vợ chồng cứ phải thức dậy nấu ăn, băm thịt mà ồn ghê lắm..."

Chung cư Hạnh Phúc là khu chung cư cũ, tường cách âm không tốt. Giữa căn 201 và 202 chỉ có một bức tường mỏng, đúng là có thể nghe rõ động tĩnh bên kia.

Tống Nam Tinh hỏi: "Bác có nhớ họ im ắng từ ngày nào không ạ?"

Bà thím nhíu mày nghĩ một lúc, rồi nói: "Hình như là hôm kia thì phải. Hôm đó tôi ngủ một giấc ngon lành, không bị đánh thức."

Nghe vậy, Tống Nam Tinh đã có suy đoán trong lòng. Sau khi cảm ơn bà thím, cậu chuẩn bị vào trong 202 xem xét.

Nhưng bà thím lại gọi cậu, ngập ngừng hỏi: "Chàng trai, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Tin tức cũng nói không rõ ràng, cứ thấy rờn rợn. Một gia đình đang yên lành thế mà nói mất tích là mất tích luôn. Tôi nghe mấy người khác bảo, lần này mất tích nhiều người lắm."

Nhìn vẻ mặt bất an của bà thím, ánh mắt Tống Nam Tinh tối đi đôi chút, nói: "Hiện tại chưa có manh mối gì, bọn cháu vẫn đang tìm người. Nhưng bác nên hạn chế ra ngoài dạo gần đây. Nếu thấy ai trông như có vỏ cây mọc trên người, hoặc luôn miệng kêu đói, thì tránh xa một chút."

Bà thím nghe vậy thì liên tục gật đầu, Tống Nam Tinh quay người bước vào căn 202.

Bên trong được dọn dẹp rất gọn gàng sạch sẽ, phong cách trang trí mang hơi hướng kem màu bơ ấm áp. Nhưng vừa đặt chân vào cửa, cậu đã ngửi thấy mùi ôi thiu xộc vào mũi.

Trong bếp, nhiều nguyên liệu nấu ăn đang chế biến dở dang nằm ngổn ngang.

Tháng Năm đã vào hè, dù hay có mưa nhưng nhiệt độ đang tăng dần. Trên thớt, miếng thịt bị cắt dở đã bắt đầu thối rữa, phần thịt trắng bệch xuất hiện vài con dòi nhỏ bò lổm ngổm. Rau xanh bên cạnh mục nát thành một vũng nước, dịch xanh chảy theo mặt bếp xuống đất.

Tống Nam Tinh bịt mũi vào bếp kiểm tra, trong thùng rác tìm thấy hộp đựng thịt. Trên bao bì, ngày sản xuất ghi ba ngày trước.

Khớp với thời gian mà bà thím nói về việc gia đình này không còn động tĩnh.

Nhìn tình trạng căn bếp, có vẻ họ đang nấu ăn dở thì đột ngột rời đi.

Ngoài số thịt và rau chưa kịp chế biến còn để trên quầy bếp, trong thùng rác cũng có không ít thức ăn bị đổ bỏ. Nhìn vào phần thịt gần như chưa động đến, có vẻ như chúng chưa được ăn bao nhiêu đã bị vứt đi.

Điều này cũng khớp với lời của bà thím rằng bọn trẻ con trong nhà cứ luôn miệng kêu đói.

Tống Nam Tinh chợt nhớ đến người trong nhà thi đấu cũng không ngừng kêu đói... Thức ăn thông thường không thể làm chúng no bụng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!