Tống Nam Tinh và Thẩm Độ cùng nhau cưỡng chế kéo người ra ngoài.
Thẩm Độ tìm một sợi dây trói chặt người lại, còn Tống Nam Tinh gọi điện cho Hàn Chí.
Mười lăm phút sau, Hàn Chí dẫn theo một đống người chạy đến nhà thi đấu, Sở Yên đến trễ hơn anh ta hai phút.
Nhìn thấy hai anh em bị trói, hai người không ai rảnh so đo làm thế nào Tống Nam Tinh và Thẩm Độ vào được ngôi trường đang bị phong tỏa, mà lập tức liên hệ với các bên liên quan, tra danh sách địa chỉ, lần lượt đến tận nơi triệu hồi khẩn cấp những người mất tích đã về nhà trước đó.
Trong khi đó, nhân viên tại hiện trường nhanh chóng đưa hai anh em tinh thần hoảng hốt đến trung tâm y tế, đồng thời phong tỏa toàn bộ nhà thi đấu, tiến hành kiểm tra và sàng lọc lại tất cả những người mất tích.
Sở Yên đứng bên cạnh gọi điện với sắc mặt lạnh lùng, Hàn Chí bận rộn đến mức chỉ kịp liếc nhìn Tống Nam Tinh và Thẩm Độ một cái, đoán được lý do họ xuất hiện ở đây. Anh ta vỗ nhẹ lên vai Tống Nam Tinh, mệt mỏi nói: "Các cậu về trước đi, có thể sau này cần tìm các cậu để hỏi thêm một số chuyện."
Không khí tại hiện trường vô cùng căng thẳng hỗn loạn, Tống Nam Tinh biết mình và Thẩm Độ là hai người bình thường, ở lại đây chỉ gây thêm rắc rối, vì vậy cùng Thẩm Độ rời đi.
Sở Yên gọi điện xong quay lại, nhìn theo bóng lưng Tống Nam Tinh, hỏi Hàn Chí: "Anh cứ thế thả họ về?"
Hàn Chí dùng hai ngón tay day mạnh vào nhau, cười nhạt: "Bằng không thì làm gì bây giờ?"
Sở Yên nhìn chằm chằm bóng dáng Tống Nam Tinh dần đi xa, không nói chuyện.Về đến nhà, Tống Nam Tinh cảm thấy toàn thân như bị hút cạn sức lực, trống rỗng vô hồn.
Lúc ở nhà thi đấu hỗn loạn căng thẳng, cậu không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, nhưng giờ yên tĩnh lại rồi, hình ảnh khi nãy không ngừng tái hiện trong đầu.
Cậu rửa mặt bằng nước lạnh, ép bản thân không nghĩ nữa, nhưng càng không muốn nhớ, ký ức kia lại càng ngoan cố trỗi dậy.
Từng lời "Đỗ Thi Lâm" vang lên như ma âm trong đầu cậu, lặp đi lặp lại không ngừng. Cảm giác hạnh phúc hư ảo tựa như siro phong độc hại, ngọt ngào nhưng chết chóc, dụ dỗ cậu quay trở lại.
Đắm chìm vào đó thì có gì không tốt đâu? Như vậy là cậu có thể đoàn tụ với mẹ, không còn phải cô đơn nữa...
Tống Nam Tinh đau đớn bịt tai quỳ xuống, lưng còng xuống như cánh cung căng đến cực hạn, có thể đứt đoạn bất cứ lúc nào.
Môi răng nghiến chặt, tiếng nức nở khe khẽ rò rỉ ra ngoài.
Bỗng dưng, tiếng gõ cửa vang lên, giọng Thẩm Độ truyền vào: "Tinh Tinh, cậu ổn chứ?"
Giọng hắn dịu dàng tràn đầy quan tâm, khiến Tống Nam Tinh thoáng ngẩn người.
Không nghe thấy phản hồi, Thẩm Độ lại nói: "Tôi mua ít bia, muốn uống cùng tôi không?"
Tống Nam Tinh lắc đầu, tay bám lấy mép bồn rửa, khó nhọc đứng lên, giọng khàn đặc: "Được, anh đợi tôi chút, tôi ra ngay."
Cậu vỗ vỗ mặt, dúi đầu xuống dưới vòi nước, để dòng nước lạnh xối lên.
Đầu óc mơ hồ dần tỉnh táo hơn dưới dòng nước mát, cậu ngẩng lên dùng khăn lau bừa mái tóc ướt, rồi cố gắng nở nụ cười với gương, khiến mình trông có vẻ không quá tệ.
Sợ Thẩm Độ ở bên ngoài lo lắng, cậu không dám chậm trễ quá lâu, nhanh chóng điều chỉnh nét mặt rồi mở cửa bước ra ngoài.
Thẩm Độ đang đợi trên ban công, thấy cậu đến, lặng lẽ khui nắp lon bia, đưa cho cậu.
Tống Nam Tinh đứng cạnh anh, nâng lon cụng nhẹ, cười nói: "Anh uống một lon thôi à? Tửu lượng có được không đấy?"
Thẩm Độ chăm chú nhìn cậu, đột nhiên đưa tay che mắt cậu lại, nhẹ giọng nói: "Khi không muốn cười, cậu không cần phải gượng cười. Cậu trông rất buồn."
Lòng bàn tay ấm áp phủ lên đôi mắt. Trong bóng tối, Tống Nam Tinh chớp mắt một cái, đường cong gượng gạo nơi khóe môi dần dần thả lỏng, rồi sụp đổ.
Cậu không gạt tay Thẩm Độ ra, bóng tối ấm áp khiến cậu cảm thấy an tâm, những cảm xúc dồn nén bấy lâu cuối cùng cũng trào ra.
"Ban đầu, tôi thực sự rất vui."
Cậu chậm rãi mở miệng khó nhọc, giọng nói khàn đặc gần như nghẹn ngào: "Tôi nghĩ rằng... mình thực sự đã tìm thấy mẹ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!