Chương 4: (Vô Đề)

Tống Nam Tinh giật giật mí mắt, tỉnh bơ lùi lại phía sau: "Cảm ơn, nhưng tôi ăn chay."

Từ Tài "à" lên một tiếng, thắc mắc hỏi: "Sao lại có người không thích ăn thịt ta?" Vừa nói, hắn vừa lấy một chiếc bánh kẹp thịt trong hộp ra, cắn một miếng, rồi giơ lên cho Tống Nam Tinh xem phần thịt đỏ tươi đang rỉ máu bên trong: "Nhìn này, thịt cực kỳ tươi, cực kỳ ngon. Cậu thử một miếng đi."

"Thôi không cần, cậu giữ lấy mà ăn." Tống Nam Tinh từ chối lần nữa, vẫy tay chào rồi xoay người bước nhanh xuống lầu không ngoái lại.

Trên đường đi, chủ nhiệm Phương gọi điện thoại: "Tiểu Tống à, vất vả cho cậu rồi. May mà Từ Tài không có vấn đề gì, tôi đã phê bình cậu ấy rồi."

Tống Nam Tinh nghe giọng nói nhẹ nhõm trút được gánh nặng của ông, nhắc nhở: "Chủ nhiệm, tôi nghĩ anh nên báo cáo để người ta kiểm tra thêm. Có khả năng Từ Tài đã bị ô nhiễm."

Chủ nhiệm Phương ngẩn ra: "Sao lại thế? Lúc nãy cậu ấy gọi điện bảo bình thường mà, kết quả xét nghiệm tải lên cũng không có gì bất thường."

Tống Nam Tinh nói đúng sự thật: "Cậu ấy ăn thịt sống, còn mời tôi cùng ăn."

Giọng chủ nhiệm Phương do dự: "Không phải nhiều người thích ăn sashimi sao? Ăn thịt sống có khi là sở thích cá nhân? Nếu thật sự bị ô nhiễm, máy xét nghiệm đã cảnh báo rồi."

Tống Nam Tinh không nói rõ, chỉ nói: "Nhưng nhìn cậu ấy rất không ổn."

Hình như chủ nhiệm Phương không muốn tạo rắc rối. Máy không cảnh báo nghĩa là phải báo cáo lên trên theo quy trình phức tạp, nếu có vấn đề lại phải chịu trách nhiệm. Cuối cùng, ông chỉ nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ để ý thêm."

Tống Nam Tinh thở dài, nghe ra ông không để bụng chuyện này.

Nhưng Từ Tài thực sự không ổn.

Cảnh sát ở đồn Hạnh Phúc cũng không ổn.

Cặp vợ chồng ở phòng 301 càng không ổn.

Người không ổn ngày càng nhiều, mà Tống Nam Tinh chỉ là một người bình thường với năng lực bình thường, cậu không muốn tự chuốc phiền phức nên chọn cách về nhà trước khi trời mưa.

Lúc đi ngang qua tầng ba, cậu ngừng lại một chút, không kìm được liếc nhìn hành lang tầng ba.

Bầu trời xám xịt u ám, hành lang tầng ba chìm trong bóng tối, tỏa ra mùi ẩm thấp khó chịu, rất giống khung cảnh trong phim kinh dị chất lượng thấp.

Rõ ràng chiều nay không có mưa, nhưng Tống Nam Tinh thấy trên nền hành lang có vệt nước đỏ nhạt vắt ngang dọc hỗn loạn, như thể nhiều vật thể đã bò qua, để lại dấu vết kéo lê trên sàn.

Ánh mắt cậu dừng lại vài giây, rồi tiếp tục lên lầu.

Bát nước đặt bên cửa vẫn còn đó, bạch tuộc màu xanh lặng lẽ nổi trên mặt nước, trông như một cây nấm nhỏ xinh đẹp.

Tựa như biết cậu đã về, "cây nấm" bất động chầm chậm cử động, các xúc tu duỗi ra, phần đầu co lại, thổi ra một chuỗi bong bóng nhỏ.

Tống Nam Tinh mơ hồ cảm nhận được ý thân thiện từ chuỗi bong bóng tròn trịa đó.

Tuy rằng khó tin, cậu vẫn cảm thấy bạch tuộc nhỏ đang cố lấy lòng mình.

Nhìn con bạch tuộc cố gắng bơi vòng tròn, Tống Nam Tinh xua đi suy nghĩ kỳ lạ trong đầu, mở cửa vào nhà.

Sau bữa tối, cậu lấy hộp kim chỉ ra khâu tai cho thỏ bông.

Tay nghề của cậu rất vụng về, khâu được một lúc thì chỉ rối thành một mớ ở chỗ nối tai và đầu con thỏ, tạo thành một cục gồ ghề xấu xí.

Tống Nam Tinh nhíu mày nhìn một lúc, lẩm bẩm: "Hình như hơi xấu."

Tay nghề có hạn, cậu tự an ủi mình: "Dù sao cũng không ai nhìn thấy, tàm tạm vậy."

Nói rồi, cậu lấy bộ váy mà Cảnh Nhiêu tặng ra. Trước đó cậu không để ý, giờ định mặc cho thỏ bông mới phát hiện là một chiếc váy màu hồng.

Cậu nhìn con thỏ, rồi lại nhìn chiếc váy nhỏ trong tay, vẻ mặt chần chừ: "Thỏ bông... có giới tính không nhỉ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!