Tống Nam Tinh quan sát người trong nhà thi đấu, mày cau khẽ đến mức khó nhận ra.
Có vẻ nhân viên vừa đến phát cơm tối, trên bàn nhỏ cạnh giường của mỗi người đều đặt một hộp cơm. Những người này dù có phần đờ đẫn im lặng, nhưng vẫn có thể tự lo liệu sinh hoạt. Trên đường đi, Tống Nam Tinh thấy một vài người cúi đầu ăn cơm hộp.
Có điều, cách họ ăn khiến Tống Nam Tinh cảm thấy kỳ lạ. Đang chau mày suy nghĩ xem cảm giác kỳ lạ ở đâu ra, cậu bỗng thấy một người phía trước gắp cánh gà cho vào miệng.
Miếng cánh gà khá lớn, người đó lại nhai cả thịt lẫn xương rồi nuốt xuống.
Nhìn cách ăn của anh ta, Tống Nam Tinh đột nhiên hiểu cảm giác kỳ lạ nằm ở đâu: Cách ăn uống hoàn toàn không giống con người.
Tim cậu thắt lại, lập tức dời mắt không dám nhìn thêm. Cậu nhanh chóng bước tới giường của mẹ mình.
Đỗ Thi Lâm đang ngồi trên giường, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ bên cạnh. Hộp cơm trên bàn đã ăn hết.
Tống Nam Tinh giúp bà dọn hộp cơm, sau đó lấy khăn ướt lau vết dầu mỡ còn sót lại quanh miệng bà. Lúc này, Đỗ Thi Lâm mới quay đầu nhìn cậu.
Bà chăm chú nhìn Tống Nam Tinh, đôi môi chậm rãi mấp máy, bật ra từng chữ đứt quãng: "Đói, đói quá."
Đây là lần đầu tiên bà mở miệng nói chuyện kể từ khi cậu tìm thấy bà.
Tống Nam Tinh mừng rỡ: "Mẹ? Con là Tinh Tinh đây." Cậu nắm chặt tay Đỗ Thi Lâm, yết hầu khẽ động, giọng khàn đi: "Con lớn rồi, mẹ không nhận ra con sao?"
Đỗ Thi Lâm nhìn cậu, hồi lâu sau nghi hoặc hỏi lại: "Tinh Tinh?"
Mắt Tống Nam Tinh ướt nhòe, khóe môi lại nhếch lên: "Vâng, con là Tinh Tinh." Cậu mở hộp bánh nhỏ mang theo, cầm một miếng đưa tới miệng bà: "Ăn chút bánh trước nhé, đây là do Thẩm Độ làm, vị rất giống món bánh trứng mẹ hay làm ngày xưa."
"Anh ấy nấu ăn rất ngon, lần sau con mang thêm cho mẹ..."
Đỗ Thi Lâm há miệng, nuốt trọn miếng bánh gần như không nhai, sau đó nói: "Đói."
Vài người ở giường bên cạnh thấy bánh của Tống Nam Tinh, mắt nhìn cậu đăm đăm, miệng lẩm bẩm: "Đói."
Biểu cảm trên mặt Tống Nam Tinh đông cứng.
Thấy cậu không động đậy, Đỗ Thi Lâm tự vươn tay lấy bánh, nhét từng miếng bánh vào miệng. Ăn xong lại lẩm bẩm: "Đói quá."
"Xin lỗi mẹ, hôm nay con mang ít đồ ăn. Con... con ra ngoài mua thêm đồ ăn cho mẹ." Tống Nam Tinh luống cuống đứng dậy, gần như kéo Thẩm Độ chạy trối chết.
Ra khỏi nhà thi đấu hít thở không khí bên ngoài, cảm giác nghẹt thở nơi lồng ngực mới dần tan đi.
Tống Nam Tinh điều chỉnh lại cảm xúc, áy náy nói với Thẩm Độ: "Xin lỗi, có phải tôi làm anh sợ không?"
Thẩm Độ lắc đầu: "Tình trạng của họ có vẻ không ổn."
Tống Nam Tinh hơi gượng gạo, vẫn cố giải thích: "Tin tức nói rằng một số người bị ô nhiễm tinh thần nhẹ, có lẽ do lạc trong vùng sương mù quá lâu, nên thần trí có phần rối loạn. Cơ mà không phải là không thể chữa được. Họ vẫn có thể tự lo liệu sinh hoạt, nếu có gia đình chăm sóc chu đáo và được điều trị, họ hoàn toàn có thể phục hồi và trở lại cuộc sống bình thường."
Giọng cậu rất nhanh rất gấp gáp, không rõ là thuyết phục Thẩm Độ hay tự thuyết phục chính mình.
Thẩm Độ nhìn vào mắt cậu, dịu giọng: "Trước tiên đi mua đồ ăn cho dì nhé."
Tống Nam Tinh lúc này mới nhớ ra mẹ mình cứ kêu đói bụng. Cậu lấy điện thoại ra tìm đường, phát hiện có một siêu thị cách đây khoảng năm cây số: "Gần đây có siêu thị, chúng ta đi mua nhiều một chút."
Thẩm Độ "ừ" một tiếng, đặt tay lên lưng cậu, mang ý trấn an: "Đi thôi."
Tống Nam Tinh đi cùng anh rời đi, thậm chí quên hỏi ra ngoài rồi có thể quay lại hay không.
Khi rời đi, hai người tình cờ gặp hai người lén lút đi vào.
Có lẽ không ngờ sẽ gặp người khác, đối phương thoáng giật mình. Một trong hai đứng thẳng người, lúng túng chào hỏi: "Anh em, trùng hợp quá, các cậu cũng đi tuần tra à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!