Thẩm Độ kéo cậu ra khỏi đám đông, an ủi: "Người trở về từ sương mù rất nhiều, họ đăng ký gấp gáp, khó tránh khỏi sơ sót."
Tống Nam Tinh gật đầu, lẩm bẩm: "Chính mắt tôi phải thấy mới được."
Cậu lại chen vào đám đông, hỏi nhân viên: "Xin hỏi bao giờ có thể vào thăm được? Tôi muốn tự mình xác nhận."
Nhân viên lắc đầu: "Người nhà giống cậu nhiều lắm. Nếu ai cũng muốn tự vào xác nhận thì không thể kiểm soát được. Chúng tôi sẽ cập nhật danh sách trên trang web chính thức hàng ngày. Cậu theo dõi trên đó đi."
Tống Nam Tinh định nói thêm thì điện thoại reo, đành tạm dừng lại, nghe máy.
Điện thoại là Trình Giản Ninh gọi đến. Giọng nói luôn tràn đầy sức sống nay lại có phần yếu nhớt: "Sao bạn cũng quan tâm đến chuyện này? Bạn cũng có người thân bị mất tích à?"
Tống Nam Tinh không giải thích chi tiết, hàm hồ ừ một cái: "Bạn có biết tình hình của những người mất tích vừa trở về là thế nào không? Sao đội trưởng Sở không cho họ về nhà?"
"Việc này vẫn chưa có kết luận rõ ràng." Trình Giản Ninh nói: "Đội trưởng Sở cho rằng những người này bất bình thường, kiên quyết yêu cầu theo dõi thêm trước khi cho về. Nhưng không đưa ra được bằng chứng thuyết phục nên mấy ngày nay dư luận trên mạng sôi sục lắm. Mình nghe nói cấp trên đã họp khẩn mấy lần, cuối cùng bác bỏ phản đối của đội trưởng Sở, quyết định thả một nhóm người đã kiểm tra không có dấu hiệu bất thường để trấn an dư luận.
Đội trưởng Sở vừa mới nổi giận đùng đùng... Chúng mình ở giữa cũng khó xử lắm."
Nghe vậy, Tống Nam Tinh biết tạm thời Trình Giản Ninh không thể giúp gì.
Hai người trò chuyện thêm vài câu, Tống Nam Tinh cúp máy, mắt nhìn về cổng chính đang đóng chặt của Đại học Đồng Thành, trong lòng dần hạ quyết định.
Cậu quay sang hỏi Thẩm Độ: "Anh có biết cửa hông hoặc lối vào kín dễ lẻn vào Đại học Đồng Thành không?"
Ánh mắt Thẩm Độ khẽ động: "Cậu muốn lẻn vào?"
Tống Nam Tinh gật đầu: "Bạn ở trung tâm tiếp nhận vừa gọi cho tôi. Nghe ý bạn ấy nói, những người còn lại có thể sẽ chưa được về trong thời gian ngắn. Tôi không muốn tiếp tục bị động chờ đợi nữa, tôi muốn tự mình xác nhận."
Thẩm Độ liếc nhìn cậu, thở dài: "Đợi chút, để tôi gọi điện hỏi xem."
Anh nói xong bấm một số, trao đổi vài câu ngắn gọn rồi quay lại bảo Tống Nam Tinh: "Tôi vừa gọi cho hiệu trưởng, nói cần về trường tìm vài tài liệu quan trọng. Ông ấy sẽ giúp tôi nói với bảo vệ. Lát nữa cậu cứ giả làm trợ lý của tôi rồi cùng vào."
Tống Nam Tinh không ngờ vấn đề được giải quyết dễ dàng như vậy, cậu ngạc nhiên hỏi: "Liệu có ảnh hưởng gì đến anh không?"
Thẩm Độ cười nhẹ: "Chỉ về trường lấy tài liệu thôi, có gì mà ảnh hưởng?"
Anh nhìn điện thoại, nói: "Đi thôi, đồng ý rồi."
Tống Nam Tinh thấp thỏm đi theo sát bên cạnh anh.
Đến cổng trường, Thẩm Độ mở chứng nhận công tác điện tử trong điện thoại, đưa cho bảo vệ xem: "Chào anh, tôi là Thẩm Độ, giảng viên khoa Vật lý Đại học Đồng Thành. Tôi cần vào trường để tra cứu một số tài liệu quan trọng. Hiệu trưởng vừa rồi chắc đã thông báo với các anh."
Bảo vệ nghi hoặc nhìn thẻ công tác, chăm chú xem vài giây thì gật đầu: "À, không vấn đề gì. Hai người vào đi."
Thậm chí, không hỏi gì về Tống Nam Tinh đứng bên cạnh.
Mãi đến khi theo Thẩm Độ vào trong trường, Tống Nam Tinh vẫn cảm thấy không thật. Cậu quay lại nhìn, thấy một số người nhà phát hiện họ vào trong cũng muốn đi theo, nhưng bị bảo vệ chặn lại, đang lớn tiếng cãi lý.
Cậu nhìn Thẩm Độ, chân thành nói: "Anh giúp tôi nhiều như vậy, thật sự không biết phải cảm ơn anh thế nào."
Thẩm Độ cười: "Cứ để đó tính sau, giờ đi tìm mẹ cậu trong nhà thi đấu đã."
Theo thông tin vừa nghe ở cổng, những người mất tích trở về hiện đang ở tạm trong nhà thi đấu. Ngoài hơn một trăm người đã được đưa về nhà, vẫn còn gần một nghìn người ở lại.
Nhà thi đấu của Đại học Đồng Thành mới xây, diện tích rất rộng, đủ để chứa tất cả mọi người.
Bên trong nhà thi đấu đặt một loạt giường gấp đơn được xếp ngay ngắn, nhiều người ngồi hoặc nằm trên giường. Một số người tụm lại trò chuyện, bầu không khí khá yên bình.
Khi Tống Nam Tinh bước vào, những người đang nói chuyện vui vẻ bỗng ngừng lại, tò mò quay đầu nhìn họ. Một người tính cách cởi mở tiến đến hỏi: "Hai người ở đâu tới vậy? Gần đây người ra vào liên tục mà chẳng biết khi nào chúng tôi mới được thả về."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!