Tống Nam Tinh rất hiếm khi có cảm xúc dao động lớn như vậy.
Hốc mắt cậu phiếm hồng, đôi mắt rưng rưng như sắp khóc, nhưng lại cứng đầu không chịu rơi nước mắt, hàm răng cắn chặt, gồng mình đến mức cả cơ thể khẽ run.
Khi Hàn Chí bắt máy, vì cảm xúc quá mãnh liệt, cậu thậm chí không thể bình tĩnh đáp lại.
"Alô? Tống Nam Tinh, có chuyện gì sao?"
Hàn Chí không nghe thấy ai đáp, loa chỉ truyền lại tiếng thở rất nhỏ.
Tống Nam Tinh mở miệng, cổ họng như bị chặn lại, đôi môi run rẩy.
"Để tôi nói chuyện với anh ấy." Thẩm Độ thở dài, đứng dậy bước đến phía sau Tống Nam Tinh. Bàn tay ấm áp mạnh mẽ của anh nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, đồng thời cúi người với tư thế như ôm lấy Tống Nam Tinh, rút chiếc điện thoại từ tay cậu.
"Alô, chào anh." Thẩm Độ bật loa ngoài, giọng điềm tĩnh: "Tôi là bạn của Tống Nam Tinh. Vừa rồi cậu ấy xem tin tức về những người mất tích trở về. Hình như... cậu ấy đã thấy mẹ mình."
Hàn Chí hơi ngạc nhiên: "Sao có thể? Bảo cậu ấy nghe điện thoại."
Thẩm Độ nhìn xuống Tống Nam Tinh. Cậu cụp mắt, dường như cảm xúc thay đổi rất nhanh. Nghe thấy lời Hàn Chí, Tống Nam Tinh ngước lên nhìn Thẩm Độ, ra hiệu muốn lấy lại điện thoại.
Thẩm Độ vỗ nhẹ lưng cậu, đưa điện thoại, giọng hạ thấp: "Cậu cảm thấy đỡ hơn chưa?"
Tống Nam Tinh hít mũi, khẽ gật đầu, giọng khàn đặc: "Đội trưởng Hàn, tôi thật sự nhìn thấy mẹ mình. Bà ấy nằm trong số những người mất tích vừa trở về. Hiện tại cảnh sát đã lập danh sách thông tin chưa? Có thể giúp tôi kiểm tra xem có mẹ tôi không?"
Đầu dây bên kia, Hàn Chí rút một điếu thuốc, cắn chặt đầu thuốc, tận lực uyển chuyển hỏi: "Mẹ cậu đã mất tích nhiều năm như vậy, cậu có chắc chắn là bà ấy chứ? Liệu có nhầm người không?"
Tống Nam Tinh chần chờ hồi lâu, gian nan trả lời: "Tôi không chắc..."
Giọng cậu khàn khàn, vẻ mặt yếu đuối đến mức như đang cố gắng thuyết phục chính mình chấp nhận câu trả lời: "Nhưng chỉ cần có một chút hy vọng, tôi cũng không muốn từ bỏ. Lỡ đâu... thật sự là bà ấy thì sao?"
Hàn Chí thở dài. Anh ta không dám phũ phàng vạch trần sự thật, chỉ đành nhượng bộ: "Số lượng người trở về từ vùng sương mù lần này khoảng bốn đến năm trăm người. Một số người có ký ức tư duy rõ ràng, cũng có một số người mất tích quá lâu, tinh thần bị ảnh hưởng phần nào. Việc xác minh danh tính đang gặp nhiều khó khăn, danh sách đầy đủ có lẽ chưa thể có ngay.
Tôi chỉ có thể nhờ người lưu ý giúp cậu."
Tống Nam Tinh thở phào nhẹ nhõm, liên tục nói cảm ơn.
Hàn Chí sợ cậu kỳ vọng càng cao thất vọng càng lớn, ngầm nhắc nhở: "Cơ mà cậu đừng kỳ vọng quá nhiều... Số người mất tích quá lớn, người may mắn trở về, chia ra từng gia đình thực sự là con số quá nhỏ."
Tống Nam Tinh rầu rĩ đáp một tiếng "Ừm", Hàn Chí mới cúp máy.
Thẩm Độ quan sát biểu cảm của Tống Nam Tinh, rút một tờ khăn giấy đưa cho cậu: "Mẹ cậu cũng mất tích à?"
Tống Nam Tinh gật đầu, cảm xúc vẫn chưa ổn định. Cậu nói bằng giọng nặng trĩu: "Ừm, chuyện xảy ra hơn mười năm rồi." Cậu lau mắt, khuôn mặt thoáng chút áy náy: "Xin lỗi, vừa rồi tôi hơi mất kiểm soát cảm xúc."
"Chuyện thường tình thôi, không cần phải xin lỗi." Thẩm Độ rót cho cậu một ly nước, ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt bình thản nhìn cậu: "Nếu cậu muốn, có thể kể tôi nghe. Tôi sẽ là một người lắng nghe đủ tư cách."
Tống Nam Tinh nhìn vào mắt anh, cố gắng mỉm cười: "Cũng không có gì không thể nói. Anh từng nghe về vụ án Dê Đen chưa? Kẻ đứng sau vụ án chính là cha tôi, còn tôi là người duy nhất sống sót trong vụ đó. Khi ấy, mẹ tôi biết được âm mưu của ông ta, mẹ đã âm thầm đến cứu tôi, giữa chừng bị ông ta phát hiện. Để đánh lạc hướng, mẹ dẫn ông ta vào trong màn sương dày đặc... rồi không bao giờ trở về nữa."
Thẩm Độ nói: "Mẹ cậu nhất định rất yêu cậu."
"Ừm, mẹ là người rất dịu dàng." Tống Nam Tinh cười nhợt nhạt, đôi mắt ánh vẻ buồn bã: "Nhưng mẹ đã rời đi quá lâu. Đôi khi, thật sự... tôi không còn nhớ rõ gương mặt của mẹ."
Đây cũng là lý do khi Hàn Chí hỏi lại, cậu không thể chắc chắn được.
Lỡ như... cậu nhận nhầm thì sao?
"Vậy thì hãy tự mình đi xem." Thẩm Độ nói.
Tống Nam Tinh ngạc nhiên nhìn anh: "Bên đội trưởng Hàn vẫn chưa có tin tức."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!