Tất nhiên, tất cả chỉ là phỏng đoán của Cảnh Nhiêu.
Sau khi được Đại tư tế trọng dụng, cô ta có cơ hội tiếp cận những thông tin và tài liệu mà các thành viên bình thường không thể biết, từ đó hình thành nên suy đoán mơ hồ này.
Các thành viên bình thường trong Hội Mật Tu không thể tiếp cận các thông tin sâu xa hơn, nhưng lòng tín ngưỡng đối với Sotho lại vô cùng cuồng nhiệt.
Tống Nam Tinh cúi đầu suy tư về mối liên hệ giữa Tống Thành và Hội Mật Tu Sotho.
Trong ký ức sáu tuổi, cậu từng nhìn thấy ký hiệu này trên sổ tay của Tống Thành. Tống Thành vừa nhận chức tại Đồng Thành vào khoảng thời gian đó, vẫn là nhà nghiên cứu trẻ tuổi đầy triển vọng, được mọi người kỳ vọng.
Vậy mà chỉ khoảng 4-5 năm sau, Tống Thành trở thành tâm điểm của vụ án Dê Đen ở Hắc Sơn – vụ án gây chấn động chín thành phố lớn. Kết cục của vụ án là cái chết của Tống Thành, hồ sơ vụ án bị niêm phong.
Sở Yên nghi ngờ rằng Tống Thành còn có đồng bọn, và rằng ông ta chỉ là con cờ bị đẩy ra làm vật hy sinh. Nhưng Sở Yên chưa từng nhắc đến ký hiệu hay Hội Mật Tu Sotho.
Tống Nam Tinh không biết Sở Yên thực sự không biết, hay biết nhưng giấu cậu.
Tạm gác lại mớ suy đoán không cách nào gỡ rối, cậu cảm ơn Cảnh Nhiêu: "Cô đã giúp tôi rất nhiều."
Cảnh Nhiêu nhướng mày, nghe ra cậu hỏi về ký hiệu vì nguyên do khác, nhưng cô ta không có sở thích tò mò khám phá bí mật của người khác, nên thuận nước đẩy thuyền: "Coi như trả lễ cho việc cậu cứu tôi."
Tống Nam Tinh cười cười, không tiếp tục xoáy sâu vào chủ đề này, chuyển ánh mắt về phía thỏ bông đang dựng thẳng tai chăm chú nghe hai người trò chuyện trên ghế sô pha: "Nhân tiện, trước giờ chưa có dịp hỏi, cô và em ấy quen nhau thế nào?"
Sắc mặt Cảnh Nhiêu khẽ động, quay đầu nhìn thỏ bông: "Cậu nói Tiểu Nguyệt Lượng à?"
Tống Nam Tinh sững sờ: "Em ấy tên là Tiểu Nguyệt Lượng?"
Cái tên xa lạ khi thốt ra từ miệng cậu không hề gượng gạo, trái tim cậu đột nhiên dâng lên xao động xót xa khó hiểu.
Đôi mắt đỏ của thỏ bông nhìn cậu một cái, dùng giọng chỉ mình Cảnh Nhiêu nghe: "Không được nói."
Cảnh Nhiêu khó hiểu nhìn nó.
Cô ta gặp Tiểu Nguyệt Lượng trong lúc lang thang ở vùng hoang dã. Lúc đó nó chưa có dáng vẻ như bây giờ.
Một sinh vật nửa người nửa rắn xấu xí dữ tợn, cơ thể như chắp vá tạm bợ từ các mảnh tàn dư của cơ thể người và thú. Thực lực của nó không mạnh, giống như Cảnh Nhiêu, nó phải trốn tránh khắp nơi trong đống đổ nát vùng hoang dã, chỉ dám ra ngoài tìm thức ăn vào ban ngày.
Nó có vẻ không biết đường, cứ quanh quẩn mãi trong khu vực sương mù. Cảnh Nhiêu đã gặp nó ba lần trong thời gian ngắn, mỗi lần cơ thể của nó lại khác đi một chút, khi thì thay tay, lúc thì thay đuôi.
Nó vừa lang thang vừa dùng các phần cơ thể quái vật mà mình tìm được để ghép nối lại.
Có một lần, cả hai vô tình đụng độ một con quái vật rất mạnh. Trong lúc trốn chạy, hai người tình cờ va phải nhau, sinh vật nhỏ vứt bỏ nửa thân mình để đánh lạc hướng quái vật, giúp cả hai thoát nạn.
Cũng nhờ lần đó, Cảnh Nhiêu mới phát hiện nó không phải sinh vật mất lý trí.
Nó có giọng nói non nớt, nhớ rằng mình tên là Tiểu Nguyệt Lượng. Nó rất tự ti về cơ thể chắp vá của mình, nói với Cảnh Nhiêu rằng nó muốn rời khỏi vùng sương mù để về nhà, nhưng không biết tại sao cứ loanh quanh mãi.
Hồi đó Cảnh Nhiêu chưa có trái tim sắt đá như bây giờ. Nhìn sinh vật nhỏ xấu xí, cô ta chủ động đề nghị giúp nó ghép một cơ thể mới.
Nhưng ngoài dự đoán, sinh vật nhỏ sau khi cẩn thận xác nhận rằng Cảnh Nhiêu rất khéo tay thì rụt rè nói rằng mình không muốn một cơ thể người, mà muốn có cơ thể của một con thỏ bông.
Thỏ bông phải có lông màu trắng, đôi mắt đỏ làm từ nút pha lê, hai chiếc tai dài rũ xuống phía sau.
Ở vùng hoang dã, những nguyên liệu này còn khó kiếm hơn cả cơ thể người.
Cảnh Nhiêu nhìn sinh vật nhỏ thấp thỏm chờ mong sợ bị từ chối, cuối cùng mềm lòng đồng ý.
Hai người mất ba tháng để tìm đủ nguyên liệu cần thiết, Cảnh Nhiêu đã tự tay may một cơ thể thỏ bông cho nó.
Sau đó, họ chia tay nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!