Sường mù ẩm ướt dày đặc chớp mắt ập đến, cuốn lấy Tống Nam Tinh.
Bóng đè dang rộng bốn đôi cánh dị dạng, lông vũ sền sệt nhựa đường run rẩy, đôi mắt đỏ sậm lướt qua màn sương, lùng sục điều cậu sợ hãi nhất trong giấc mơ, từ đó dệt nên cơn ác mộng.
Đây là việc bóng đè giỏi nhất.
Chỉ cần bước vào lĩnh vực của hắn ta, việc kéo con người vào ác mộng dễ như trở bàn tay. Hắn ta có thể tùy ý tìm ra thứ đối phương không muốn đối mặt nhất, thứ họ sợ hãi nhất, khiến họ mãi mãi mắc kẹt trong ác mộng kinh hoàng, cuối cùng chết trong đau đớn tột cùng, trở thành dưỡng chất cho hắn ta.
Bóng đè hưng phấn lật tìm, nhưng nụ cười vặn vẹo phấn khích dần đông cứng lại: "Sao lại ít thế này?"
Hắn ta chưa từng thấy giấc mơ con người nào cằn cỗi và ít ỏi đến vậy, cứ như thể người này chẳng mơ mộng bao giờ.
Con người dành ít nhất một nửa cuộc đời mình để ngủ, hình ảnh giấc mơ thường vừa nhiều vừa vụn vặt, gần như bao quát cả cuộc đời. Nhưng giấc mơ của Tống Nam Tinh sạch sẽ đến mức như thể đã được dọn dẹp.
Bóng đè không cam lòng tìm thêm lần nữa, cuối cùng phát hiện một cánh cửa đồng rỉ sét nằm sâu trong giấc mơ.
Cánh cửa đồng loang lổ vết gỉ xanh, lung lay sắp đổ. Bức tường xi măng hai bên cửa phủ đầy rêu, trông vô cùng cổ xưa.
Bóng đè thu cánh, đáp xuống mặt đất, hào hứng nhìn cánh cửa sắt, bàn tay gấp không chờ nổi đặt lên.
Trong cộng đồng con người có một vài người đặc biệt: Tiềm thức của họ có thể điều khiển giấc mơ bản thân, giấu kín những ký ức quý giá nhất mà họ không muốn bất kỳ ai thấy.
Ngay cả bóng đè cũng không dễ tìm ra.
Những người như vậy rất hiếm. Nhưng một khi phát hiện ký ức mà họ giấu kín, biến nó thành ác mộng thì nỗi đau đớn nhận được sẽ khiến họ thống khổ đến mức tận cùng, linh hồn vặn vẹo, tạo nên dưỡng chất tuyệt hảo cho bóng đè.
Đã lâu rồi không gặp kiểu người như vậy. Hắn ta tham lam l**m môi, phấn khích đẩy cánh cửa đồng ra...
Cửa đồng mở sang hai bên, linh kiện cũ kỹ phát ra tiếng kẽo kẹt.
Bóng đè thu cánh bước thong thả vào trong, trông thấy một đứa trẻ ngồi giữa vũng máu lưng quay về phía hắn ta, xung quanh là các bức tượng đá khổng lồ.
Đó là một đứa trẻ loài người rất non nớt, khoảng mười tuổi, cơ thể gầy yếu, da thịt trắng bệch, người và tóc đều có máu tươi nhỏ giọt, như thể vừa tắm mưa máu.
Bóng đè càng thêm phấn khích. Xem ra đây là một ký ức vô cùng thảm khốc.
Hắn ta mở rộng đôi cánh dị dạng sau lưng, nhựa đường xám đen nhỏ giọt từ mớ lông dính bết. Hắn ta bước từng bước đến gần đứa trẻ, không kìm được niềm hân hoan: "Tóm được mày rồi."
Đứa trẻ quay đầu lại, đôi mắt đen nhánh như mực. Trong bóng tối đậm đặc sau lưng đứa trẻ, một đôi mắt đỏ tươi chầm chậm mở ra.
Bóng đè không kịp đề phòng đối diện đôi mắt ấy, lập tức bị nỗi sợ hãi khổng lồ trấn áp. Sắc mặt hắn ta toát vẻ kinh hoàng chưa từng có, môi run rẩy muốn lùi lại: "Không! Không! Không!!!"
Tiếng thét thảm thiết vang lên, cơ thể bóng đè nổ tung trong nháy mắt, hóa thành một đám sương máu rơi rụng.
Đứa trẻ ngồi dưới đất quay đầu lại, cánh cửa đồng xanh rỉ sét sau lưng thong thả khép lại..."Phù..."
Một con quạ ba đầu khổng lồ mở to đôi mắt, trong ánh mắt đỏ sậm vẫn còn chút kinh sợ.
Nó nhìn tổ của mình, mới xác định bản thân thực sự đã thoát chết.
"May quá..."
May mà nó luôn cẩn trọng, không bao giờ xuất hiện trước mặt ai bằng bản thể thật. Dù mất đi một phân thân quan trọng, tổn thất không nhỏ, nhưng nó vẫn còn ba cái đầu. Chỉ cần ăn thêm vài con người, cái đầu đứt kia sẽ sớm mọc lại.
Nhưng trước đó, nó phải quay về báo cáo phát hiện lần này với Đại tư tế.
Con quạ ba đầu lảo đảo đứng dậy. Chỗ phần cổ bị đứt, máu đặc đen như nhựa đường chảy xuống từng giọt. Nó chẳng còn tâm trí bận tâm vết thương, sáu đôi cánh dị dạng như cánh dơi sau lưng chống đỡ cơ thể, định rời khỏi tổ.
Đúng lúc này, một xúc tu đen xé toạc từng tầng phong ấn trong mộng, xâm nhập vào trong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!