Chương 33: (Vô Đề)

Cảnh Nhiêu nhìn cảnh trước mặt, biểu cảm trở nên rất kỳ.

Tống Nam Tinh châm chước hỏi: "Cô quen Tống Vân Kiều sao?"

Cảnh Nhiêu gật đầu: "Anh ta là một bệnh nhân của tôi, bị chứng hoang tưởng rất nặng. Trước đây, anh ta từng trèo cửa sổ để rình trộm hàng xóm và ngã gãy xương chân, phải nhập viện. Chính tôi là người phẫu thuật cho anh ta. Sau khi phẫu thuật, anh ta bắt đầu quấy rầy tôi, cứ khăng khăng rằng tôi là vợ của anh ta. Tới khi vết thương lành lại, gia đình đưa anh ta về, từ đó anh ta không xuất hiện nữa..."

Cô thậm chí không rõ Tống Vân Kiều lẻn vào nhà mình từ khi nào, cũng như bắt đầu tung tin đồn khắp khu dân cư ra sao, khiến mọi người xung quanh đều tin lời anh ta.

Tống Nam Tinh im lặng, nhất thời không biết phải an ủi cô ta thế nào.

Thỏ bông trong lòng cậu vô cùng tức giận, vươn mình ra khỏi vòng tay, cái chân ngắn cũn liên tục vỗ vào cánh tay Cảnh Nhiêu, cố gắng an ủi cô ta.

Cảnh Nhiêu xoa đầu nó, vẻ mặt không quá đau buồn, ngược lại hỏi Tống Nam Tinh: "Sao lúc nãy cậu hỏi tôi có phải người Thanh Thành không?"

Tống Nam Tinh trả lời: "Vì tôi nghĩ đây là Đồng Thành."

Cảnh Nhiêu sững người, rồi cúi đầu, nét mặt đăm chiêu: "Ý cậu là, tôi... không còn ở Thanh Thành?"

Tống Nam Tinh gật đầu.

Cảnh Nhiêu bất chợt bật cười, nhìn một "Cảnh Nhiêu" khác đang tuyệt vọng giãy giụa trong phòng cách ly, thoải mái nói: "Vậy thì cho dù không ai cứu cô ấy, cuối cùng cô ấy cũng tự thoát ra được."

Tống Nam Tinh ngẩn người, ánh mắt lập tức chuyển về phía Cảnh Nhiêu trên giường bệnh.

Ban đầu cậu cho rằng khu chung cư Thúy Hồ và Trung Tâm Sức Khỏe Tinh Thần Thanh Thành chỉ là một không gian hư cấu, nơi Cảnh Nhiêu bị mắc kẹt và lạc lối. Nhưng giờ nghe lời cô ta nói, mọi chuyện dường như đã từng thật sự xảy ra.

Nếu ở thực tế không có ai ra tay giúp đỡ, với tình trạng của Cảnh Nhiêu, khả năng cô ta bị đưa đến Trung Tâm Sức Khỏe Tinh Thần Thanh Thành là rất lớn.

Nhưng con người và sự việc tại đây đều bị biến dị, trở nên quái đản và đáng sợ hơn cả thực tại.

Giống như... Một cơn ác mộng.

Tống Nam Tinh nhìn các nhân viên y tế đi lại khắp nơi, nói: "Quái vật nhiều quá. Muốn cứu người thì hơi tốn công."Để mở đường cứu người, cả hai dành chút thời gian dọn dẹp quái vật trong trung tâm y tế.

May mà Cảnh Nhiêu đã thành thạo việc sử dụng năng lực của mình. Hơn nữa có Tống Nam Tinh và thỏ bông hỗ trợ, mọi chuyện diễn ra khá suôn sẻ.

Nhân viên y tế trong trung tâm không biết từ lúc nào đã vơi đi một phần ba, đặc biệt là khu vực gần phòng bệnh của Cảnh Nhiêu gần như bị dọn sạch.

Cả hai cải trang thành nhân viên y tế, đẩy một xe đẩy dụng cụ y tế lớn, hiên ngang bước vào phòng bệnh.

Tống Vân Kiều vẫn chưa rời đi. Hắn ta như một người chồng tận tâm chăm sóc vợ mình, không rời nửa bước. Thực chất là hắn ta thích thú ngắm nhìn Cảnh Nhiêu vật lộn trong nỗi sợ hãi và tuyệt vọng.

Cái lưỡi dạng ống thỉnh thoảng l**m qua mặt Cảnh Nhiêu, đôi lúc thò hẳn vào mũi cô ta hút cái gì đó.

Cảnh Nhiêu trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt, trông vô cùng yếu ớt.

Cảnh Nhiêu đẩy xe đẩy bước vào phòng, Tống Nam Tinh tiện tay đóng cửa lại.

Tống Vân Kiều nhìn hai "nhân viên y tế", cái lưỡi ống đong đưa trong không khí, hỏi: "Còn kiểm tra gì nữa sao? Lúc nãy không phải đã kiểm tra rồi hả?"

Cảnh Nhiêu tháo bỏ lớp băng quấn trên mặt mình.

Nhìn thấy gương mặt bên dưới lớp băng, Tống Vân Kiều trợn trừng mắt, quay đầu lại xác nhận gương mặt của người nằm trên giường.

Cảnh Nhiêu giơ tay phải biến thành dao phẫu thuật, dứt khoát cắt đứt cái lưỡi ống của hắn ta.

Tống Vân Kiều ôm miệng, rú lên đau đớn.

Tống Nam Tinh tranh thủ tháo dây trói trên giường bệnh, rút kim truyền dịch trên tay Cảnh Nhiêu. Cảnh Nhiêu mơ màng dần tỉnh táo hơn, cô nhìn sang Tống Vân Kiều mặt dính đầy máu, rồi chuyển ánh mắt sang gương mặt giống hệt mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!