Chương 32: (Vô Đề)

Hai người chạy thẳng xuống dưới lầu.

Dọc đường có mấy con quái vật muốn ngăn cản, kết quả bị Tống Vân Kiều đang lăn xuống va vào, ngã lộn nhào. Tống Nam Tinh và Cảnh Nhiêu lợi dụng lúc chúng chưa kịp phản ứng, nhanh chóng chạy ra khỏi tòa số sáu.

Bên ngoài tòa nhà tối đen, không có đèn đường. Tống Nam Tinh không biết ban đêm ở đây có nguy hiểm gì không, bèn dẫn Cảnh Nhiêu trốn vào khu vui chơi trẻ em dưới tầng một của tòa nhà số bốn.

Cảnh Nhiêu thuần thục ẩn mình trong bóng tối, trông không giống người vừa trải qua cú sốc lớn. Tuy cô ta đã mất ký ức về khu dân cư Hạnh Phúc, nhưng rõ ràng cú sốc tối nay không lớn như tưởng tượng.

Cô thở nhẹ, đôi mắt hồ ly sắc bén quay sang Tống Nam Tinh, giọng điệu gai góc: "Bây giờ có thể nói rồi chứ? Cậu rốt cuộc là ai?"

Tống Nam Tinh nhìn vết thương dữ tợn trên mặt cô, đáp: "Tôi là hàng xóm của cô."

Nghe hai chữ "hàng xóm", sắc mặt Cảnh Nhiêu thoáng thay đổi. Tống Nam Tinh tiếp tục: "Cô ở căn hộ 601 khu dân cư Hạnh Phúc, tôi ở tầng dưới, căn hộ 401."

"Khu dân cư Hạnh Phúc?" Cảnh Nhiêu ngây người, cố gắng nhớ lại, trong ký ức của cô ta không hề có khu dân cư này.

Đúng lúc này, tiếng còi chói tai vang lên trong khu dân cư.

Cả hai lập tức im lặng, nhìn thấy ba chiếc xe dừng lại trước tòa số sáu. Xe sơn nền trắng chữ đỏ nổi bật, thuộc Trung Tâm Sức Khỏe Tinh Thần.

Sắc mặt Cảnh Nhiêu trở nên khó coi.

Cửa xe mở ra, các nhân viên có dáng người mập mạp bước xuống. Cổ họ gắn một thiết bị dò tìm khổng lồ, phát ra tia sáng đỏ quét khắp nơi: "Ai báo án?"

Tống Vân Kiều vội vã tiến lên, lưng khom xuống hớn hở: "Đồng chí, là tôi báo án."

Máy dò quét lên người hắn ta từ đầu đến chân. Một nhân viên giọng cứng nhắc hỏi: "Chuyện gì, nói rõ tình huống."

Tống Vân Kiều đáp: "Vợ tôi bị ô nhiễm tinh thần nghiêm trọng, tái phát chứng hoang tưởng, đâm tôi một nhát rồi chạy mất. Trên tay cô ấy còn cầm vũ khí, tôi lo cô ấy sẽ gây nguy hiểm cho cư dân nên mới báo án."

Giọng điệu tràn ngập lo lắng, nhưng nét mặt lại lộ vẻ hưng phấn: "Nửa đêm làm phiền các anh phải tăng ca thật ngại quá. Mong các anh giúp tìm vợ tôi về."

"Cô ấy bệnh nặng như vậy, một mình ở ngoài tôi không yên tâm."

Một nhân viên khác có bốn cánh tay xoắn vặn như cành cây khô, ghi lại lời hắn ta, nói: "Xuất trình giấy tờ."

Tống Vân Kiều vội vàng đưa hai thẻ căn cước: "Đây là căn cước của tôi và vợ tôi."

Sau khi ghi chép, nhân viên cất sổ tay, nói: "Chờ ở đây, chúng tôi sẽ nhanh chóng tìm người về."

Nói xong, bốn cánh tay vươn cao, lòng bàn tay mở ra để lộ con mắt, nhanh chóng quét khắp nơi.

Các nhân viên khác như nhận được tín hiệu, tản ra tìm kiếm khắp khu vực.

Tống Nam Tinh nghiêm mặt, giọng trầm xuống: "Lũ quái vật này còn khó đối phó hơn cư dân chung cư. Chúng ta không thể ở đây lâu."

Khu dân cư nhỏ như vậy, lũ quái vật này sẽ nhanh chóng tìm được họ.

Cảnh Nhiêu l**m môi, hỏi: "Ra ngoài?"

Tống Nam Tinh ăn nhịp với cô ta: "Đi."

Hai người lợi dụng bóng tối và các góc khuất, cẩn thận tránh né mấy con quái vật đang tìm kiếm, tiến tới cổng khu dân cư.

Tin tốt là trước cổng không có quái vật canh giữ. Tin xấu là cổng bị khóa, hàng rào quấn dây gai nhọn, hoàn toàn khác với ban ngày.

Cảnh Nhiêu nhíu mày, trầm ngâm hỏi ý Tống Nam Tinh: "Leo ra ngoài?"

Tống Nam Tinh định trả lời, đột nhiên cảm nhận được tia sáng đỏ chiếu vào người mình. Ngay sau đó, tiếng còi báo động chói tai vang lên. Nhân viên mang thiết bị quét giống radar lập tức định vị được cậu, khóe miệng nhếch lên: "Tìm thấy rồi, bệnh nhân ở đây."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!