Chương 31: (Vô Đề)

Tống Nam Tinh mặt không đổi sắc, nói: "Trí nhớ của anh có phải càng ngày càng kém không? Lần nào cũng phải lặp lại lời đã nói. Tôi khuyên anh nên đi khám bác sĩ, vấn đề suy giảm trí nhớ có thể lớn có thể nhỏ, đừng coi thường."

"Cậu nói đúng." Bảo vệ thực lòng đáp: "Cảm ơn cậu. Đúng là gần đây tôi cảm thấy không khỏe lắm, chắc tôi phải đi bệnh viện kiểm tra."

Hắn mò mẫm khắp người, cuối cùng rút ra một chiếc chìa khóa đưa cho Tống Nam Tinh, nói: "Chìa khóa này coi như lời xin lỗi, cậu rộng lượng đừng khiếu nại tôi với ban quản lý."

Tống Nam Tinh nhận lấy chìa khóa, hào phóng tỏ vẻ thông cảm, cười nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ không chấp nhặt với bệnh nhân."

Bảo vệ thấy cậu đã nhận lời xin lỗi của mình, liền kéo theo đống xích sắt kêu leng keng trên người rời đi.

Xác nhận bảo vệ bị lừa và sẽ không bất ngờ quay lại, Tống Nam Tinh đi tiếp. Đột nhiên một cánh tay khổng lồ như lưỡi hái bọ ngựa vươn ra từ phía bên phải, chặn đường cậu.

Ánh mắt Tống Nam Tinh lần theo cánh tay lưỡi hái, phát hiện người cản đường mình trông cũng rất giống bọ ngựa.

Trên cơ thể phụ nữ là một cái đầu tam giác đặc trưng của bọ ngựa, ba cặp mắt kép đỏ rực không chút thiện chí nào nhìn Tống Nam Tinh: "Cậu cũng ở tòa số sáu? Ở tầng mấy?"

Tống Nam Tinh đáp: "Tầng chín. Cô cũng vậy? Ở căn nào mà trước giờ tôi chưa gặp?"

Mắt kép trên đầu bọ ngựa lia tới lia lui, xác nhận xem cậu có nói dối hay không. Nhưng vẻ mặt Tống Nam Tinh rất bình tĩnh ung dung, không lộ chút sơ hở nào. Cô ta đành miễn cưỡng nói: "Tôi ở 701. Tầng chín chẳng phải chỉ có một cặp vợ chồng trẻ sống sao? Trước giờ chưa từng thấy cậu."

Tầng chín là một cặp vợ chồng trẻ?

Tống Nam Tinh nhớ lại hình ảnh con thỏ búp bê cho mình xem. 901 không có người ở, 902 chỉ có một mình Cảnh Nhiêu mới đúng.

Trong lòng thầm nghĩ, cậu liếc nhìn bọ ngựa, thăm dò thêm: "Tôi mới chuyển tới không lâu, bình thường cũng không thích ra ngoài." Cậu mím môi cười nhẹ, trông hơi ngại ngùng: "Chủ nhà 902 tôi có gặp vài lần, còn tưởng cô ấy sống một mình, hóa ra là một cặp vợ chồng à?"

Chuyện lớn như vậy cũng không biết, bọ ngựa lập tức hứng thú, hai sợi râu trên trán phấn khích chạm qua chạm lại: "902 là một cặp vợ chồng mới cưới, cô vợ là bác sĩ ngoại khoa, anh chồng là giáo viên. Trai tài gái sắc, thật là xứng đôi. Có điều bác sĩ hơi thần kinh, chồng cô ta nói do tiếp xúc quá nhiều với bệnh nhân ở bệnh viện, bị ô nhiễm tinh thần nhẹ, có lúc không nhận ra người khác, hay tưởng tượng có người muốn hại mình, nửa đêm ầm ĩ trong nhà."

"Nhưng anh chồng khá lịch sự, mỗi lần gặp hàng xóm đều tặng ít trái cây hay đồ ăn vặt, nói nếu vợ anh ta có làm phiền gì thì mong mọi người thông cảm."

"Cậu ở ngay bên cạnh họ, chẳng lẽ không nghe thấy cô vợ nửa đêm làm loạn sao?" Bọ ngựa ra vẻ say mê tám chuyện, hai cánh tay lưỡi hái khổng lồ vung qua vung lại, mấy lần suýt chạm vào mặt Tống Nam Tinh.

Tống Nam Tinh nói: "Tôi ngủ khá say nên không để ý. Tối nay tôi sẽ để ý thử."

Bọ ngựa nhìn cậu có vẻ không tin, nhưng không tìm được lý do để phản bác, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn cậu rời đi.

Tống Nam Tinh không quay đầu lại, ôm thỏ bông tiếp tục đi tới tòa số sáu.

Sau lưng, bọ ngựa rõ ràng không cam lòng, mắt nhìn theo mãi. Đến khi cậu rẽ vào góc khuất, ánh mắt sắc bén như thực thể mới biến mất.

Lúc này sắc trời dần tối. Vừa nãy còn thấp thoáng mặt trời, giờ đã hoàn toàn vào đêm.

Phía sau vang lên tiếng bước chân, Tống Nam Tinh căng thẳng, âm thầm đề phòng.

Một bóng dáng cao ráo lướt qua cậu, tiếp tục bước đi.

Tống Nam Tinh hơi sửng sốt, gọi cô ta: "Cảnh Nhiêu!"

Cảnh Nhiêu không quay đầu, như thể không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.

Tống Nam Tinh bước nhanh đuổi theo, nhìn rõ khuôn mặt cô ta, lại lần nữa sửng sốt... Người trước mặt đúng là Cảnh Nhiêu, nhưng các đường nét non nớt hơn, trông chỉ như cô gái đôi mươi. Cô mặc váy trắng tinh, không hề có nét quyến rũ sắc sảo trong ký ức, khí chất cũng không mạnh mẽ chín chắn.

Cảnh Nhiêu lướt qua Tống Nam Tinh đứng đực ra, đi vào tòa số sáu.

Tống Nam t*nh h**n hồn, vội vàng theo sau.

Cảnh Nhiêu đang đứng chờ thang máy cùng hai hàng xóm quái vật. Hàng xóm quái vật thấy Tống Nam Tinh tiến đến, đồng loạt quay đầu nhìn cậu chằm chằm.

Tống Nam Tinh sắc mặt như thường đứng cạnh Cảnh Nhiêu. Thang máy dừng ở tầng một, Tống Nam Tinh bị kẹp giữa hai quái vật, cùng Cảnh Nhiêu bước vào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!