Chương 30: (Vô Đề)

Tống Nam Tinh tìm khắp nơi không thấy thỏ bông đâu.

Cậu nghĩ thỏ bông không phải là một món đồ chơi thông thường, không chừng vì lý do nào đó nên tạm thời rời đi, sẽ sớm trở lại. Cậu tự trấn an mình như vậy, nhưng nhìn ghế sofa trống không, lòng cậu vẫn cảm thấy thiếu mất thứ gì đó.

Từ khi được cậu nhặt về, thỏ bông luôn ngoan ngoãn ở nhà chưa từng rời đi.

Tống Nam Tinh lơ đễnh tự nấu bữa trưa cho mình, ăn xong lại nhìn ghế sofa – vẫn trống không, thỏ bông không đột ngột xuất hiện trên đó.

Cậu ngẩn người nhìn sofa, chợt nhớ lại nhiều năm trước khi mình được đưa trở về nhà, cũng từng phát hiện thỏ bông đột nhiên biến mất. Khi đó, cậu đã lục tung cả ngôi nhà mà vẫn không tìm được.

"Có lẽ nó mải chơi nên quên mất giờ về." Tống Nam Tinh cố gắng tự an ủi.

Biết đâu trong lúc mình không để ý, thỏ bông sẽ tự trở về.

Cậu thuyết phục bản thân tạm thời chuyển hướng chú ý, ôm máy tính vào phòng ngủ, tìm đại một bộ phim để giết thời gian. Nhưng nội dung phim chẳng nhớ được gì, mắt cứ vô thức liếc xuống góc phải màn hình xem giờ.

Thời gian chậm rãi trôi qua, cậu giả vờ đi rót nước đi ngang qua phòng khách ba bốn lần, thỏ bông mặc váy trắng hồng vẫn không xuất hiện trên sofa.

Cả ngày hôm nay Tống Nam Tinh uể oải không chút sức sống.

Bữa tối, Thẩm Độ thấy cơm trong bát cậu gần như không vơi, thắc mắc hỏi: "Món ăn hôm nay không hợp khẩu vị à?"

Tống Nam Tinh lắc đầu bảo không, nhưng nét mặt chẳng hề thể hiện điều đó.

"Có chuyện gì xảy ra sao? Nếu được cậu có thể kể với tôi, biết đâu tôi giúp được." Thẩm Độ nhìn cậu chăm chú, ánh mắt dịu dàng kiên nhẫn, mang đến cảm giác đáng tin cậy khiến người khác muốn giãi bày.

Tống Nam Tinh đặt đũa xuống, cúi đầu ủ rũ: "Con thỏ bông mà tôi rất thích không thấy đâu."

"Rõ ràng tối qua vẫn còn ở trên sofa."

Cậu không thể nói với Thẩm Độ rằng đó là một con thỏ bông kỳ diệu, khác biệt với những món đồ chơi thông thường. Nó từng rời nhà rất nhiều năm, rồi sau đó tự quay về.

Cậu chỉ có thể cúi mắt, nhẹ giọng nói: "Nó rất quan trọng với tôi."

Thẩm Độ lặng lẽ dời ánh mắt sang rối gỗ và bạch tuộc nhỏ, cuối cùng quay lại nhìn Tống Nam Tinh, dịu dàng nói: "Có lẽ nó gặp phải chút vấn đề nhỏ nên trốn đi thôi."

Tống Nam Tinh kinh ngạc nhìn anh, suýt nữa nghĩ rằng Thẩm Độ cũng biết.

Nhưng Thẩm Độ mỉm cười nhìn vào mắt cậu, giải thích: "Trong chuyện cổ tích, chẳng phải đồ chơi biến mất lâu ngày thường đột ngột quay lại bên chủ nó sao? Có thể chúng mải chơi đi đâu đó, hoặc muốn chơi trốn tìm với cậu. Nếu chúng thấy cậu không tìm được, có khi sẽ tự xuất hiện đấy."

Tống Nam Tinh suy tư, lẩm bẩm: "Anh nói cũng có lý."

Cậu đứng dậy nhìn Thẩm Độ, nét mặt áy náy: "Xin lỗi, có lẽ tôi cần tổng vệ sinh nhà cửa."

Thẩm Độ rất thấu hiểu lòng người, đứng dậy theo: "Vậy tôi về trước nhé. Nếu cần giúp đỡ thì cứ gọi tôi."

Tống Nam Tinh gật đầu, đợi Thẩm Độ rời đi liền bắt đầu lục tung khắp nơi.

Lời Thẩm Độ đã gợi ý cho cậu... có lẽ thỏ bông đang trốn ở đâu đó.

Lúc này, bạch tuộc nhỏ bỗng nhảy ra khỏi bể cá, dùng xúc tu cuộn lấy cổ tay Tống Nam Tinh, kéo cậu đến trước cửa phòng ngủ phụ, cả cơ thể nó bám trên tay nắm cửa.

Tống Nam Tinh ngẩn người, mơ hồ đoán ra được: "Có phải mày biết thỏ bông đang trốn ở đâu không?"

Bạch tuộc nhỏ xoay tròn các xúc tu, một cái cong lên gõ "cốc cốc cốc" vào cánh cửa.

Tống Nam Tinh mở cửa phòng ngủ phụ.

Phòng ngủ phụ vốn là phòng chính, sau này được để trống được dùng làm phòng chứa đồ. Khi sửa lại nhà, cậu không động đến phòng này, nghĩ rằng nếu mẹ trở về, nhìn thấy căn phòng này sẽ cảm thấy quen thuộc. Cậu thường rất ít khi vào đây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!