Chương 3: (Vô Đề)

Con thỏ bông này đã rất cũ, lớp lông trắng dù thường xuyên được giặt vẫn hơi ngả vàng. Đôi mắt đỏ là hai chiếc cúc pha lê tròn được khâu lại thô sơ. Nhưng Tống Nam Tinh vẫn nhớ rõ cảm giác vui sướng của mẹ mình khi đưa con thỏ này cho cậu.

Sau đó mẹ cậu biến mất, thỏ bông cũng không còn.

Tống Nam Tinh lục tung cả căn nhà vẫn không tìm thấy thỏ bông.

Mãi đến nhiều năm sau, cậu tình cờ phát hiện nó ở cổng khu dân cư.

Con thỏ bông cũ kỹ dơ hầy bám đầy bụi bẩn trông như đã lang thang lâu ngày, một con mắt bị sút chỉ. Nhưng Tống Nam Tinh vẫn nhận ra nó ngay lập tức.

Cậu mang con thỏ về nhà, giặt sạch rồi giữ lại.

Cậu không muốn nghĩ sâu về lý do một món đồ chơi biến mất nhiều năm đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà mình, chỉ biết rằng đây là món quà mẹ cậu đã tự tay làm, là thứ mà cậu từng rất thích.

Tống Nam Tinh bước đến gần, đưa tay chạm vào đôi tai dài mềm mại của con thỏ bông, nói: "Đợi lát nữa đi mua ít kim chỉ về, khâu lại cho em nhé."

Bữa trưa Tống Nam Tinh ăn đại chút bánh mì trong tủ lạnh, rồi cầm ô đi ra ngoài. Cậu nhớ ở bên ngoài khu dân cư có một cửa hàng làm đồ thủ công, có lẽ sẽ mua được kim chỉ.

Vừa mở cửa ra, cậu liền thấy một con bạch tuộc nhỏ màu xanh nằm xẹp lép trên lan can hành lang.

Không biết nó đã trải qua chuyện gì, phần đầu hình nấm của nó bị xé rách một vết thương lớn, hai xúc tu bị đứt, trông như một miếng thạch bị bóp nát một cách ác ý. Nếu không phải đầu nó vẫn còn đang run run nhẹ, Tống Nam Tinh đã tưởng nó chết rồi.

Dừng mắt nhìn vài giây, Tống Nam Tinh lướt qua nó, đi xuống tầng.

Xuống đến cổng tòa nhà, cậu lại thấy con rối hôm qua bị vứt vào thùng rác. Tin vui là con rối trông còn thảm hơn trước, như thể đã bị ai đó tháo tung ra, đầu tay chân đều rời ra thành một đống, trong thời gian ngắn chắc hẳn không thể quấy rầy cậu.

Tống Nam Tinh hơi nhướng mày, tâm trạng vui vẻ che ô bước vào cơn mưa.

Phía sau lưng cậu, đầu con rối lăn lông lốc trên mặt đất, hai hốc mắt đen ngòm nhìn về phía Tống Nam Tinh, trông cực kỳ tủi thân........

Tống Nam Tinh lần đầu vào cửa hàng đồ thủ công ở cổng khu dân cư.

Cửa hàng không lớn, đứng ở cửa là có thể nhìn bao quát cả không gian bên trong. Ngoài dự đoán của cậu là phong cách trang trí của cửa hàng này khác xa với ấn tượng thông thường về cửa hàng đồ chơi... Không ấm áp dễ thương, ngược lại mang hơi thở kim loại lạnh lẽo.

Những con búp bê được chế tác tinh xảo với đủ hình dạng khác nhau được sắp xếp ngay ngắn trên kệ hàng sáng bóng ánh kim. Sự đáng yêu mềm mại của búp bê tạo nên sự tương phản mạnh mẽ với phong cách lạnh lẽo cứng rắn của cửa hàng.

Tống Nam Tinh thầm nghĩ, chẳng trách mỗi lần đi ngang qua đây, cửa hàng này chẳng thấy mấy khách.

"Muốn mua gì?"

Đang lúc cậu xuất thần, một giọng nữ khàn khàn vang lên từ phía cửa.

Tống Nam Tinh quay lại, nhìn thấy một người phụ nữ cực kỳ cao ráo bước vào. Cô mặc sườn xám xẻ tà cao bằng vải hương vân sa, mái tóc dài uốn lọn sóng lớn buông xõa ngang eo, nhẹ nhàng lay động theo mỗi bước chân uyển chuyển của cô. Gương mặt trắng nõn với đường nét tinh xảo, thậm chí còn đẹp hơn những con búp bê trong cửa hàng.

Tống Nam Tinh hơi ngẩn ra, cảm thấy hình như đã gặp cô ở đâu đó: "Cô là...?"

"401 đúng không?" Người phụ nữ nhìn cậu từ đầu đến chân, nói: "Tôi ở tầng sáu, Cảnh Nhiêu."

Tống Nam Tinh chợt nhớ ra. Cậu từng nghe ai đó nói rằng ba căn hộ tầng sáu được đập thông thành một, có một người phụ nữ trẻ đẹp sống ở đó. Phụ nữ độc thân, xinh đẹp, từ trước đến nay luôn là trung tâm của những lời bàn tán. Có người nói tầng sáu thường xuyên có giọng đàn ông khác nhau, nghi ngờ cô làm việc da thịt không đứng đắn. Cũng có người từng thử báo cảnh sát, hình như không giải quyết được gì.

Thật ra Tống Nam Tinh không quan tâm đến chuyện này. Có lẽ vì Cảnh Nhiêu quá nổi bật, từng đi chung thang máy, nên cậu có chút ấn tượng.

"Tống Nam Tinh." Cậu lịch sự tự giới thiệu, nói rõ mục đích: "Tai của con búp bê nhà tôi bị đứt chỉ. Tôi muốn mua một bộ kim chỉ để về khâu lại. Ở đây có bán không?"

Cảnh Nhiêu nhìn cậu một lát, có vẻ khá hứng thú: "Cậu tự khâu được sao?"

Tống Nam Tinh đáp: "Khâu đơn giản thôi, không khó lắm."

"Vậy đợi một chút, tôi tìm thử xem." Cảnh Nhiêu gật đầu, cúi xuống lục lọi dưới kệ hàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!