Chương 29: (Vô Đề)

"Vừa mới về đến nhà, công việc ở công ty tạm thời giải quyết xong nên chúng tôi được về."

Tống Nam Tinh nghiêng người để anh vào nhà. Thẩm Độ rất tự nhiên lấy đôi dép của mình trên giá giày ở cửa, thay vào rồi cùng cậu đi vào phòng khách.

Hai người đi một trước một sau, chỉ cách nhau một khoảng bằng bả vai. Thẩm Độ ngửi thấy mùi quýt ẩm nồng nàn. Anh cúi mắt nhìn Tống Nam Tinh, phát hiện cậu vừa mới tắm xong. Áo thun quần dài rộng rãi trông rất thoải mái, làn da lộ ra ngoài màu trắng sữa. Đặc biệt là phần cổ, tóc đen hơi xoăn chưa khô, vẫn còn ẩm quăn lại sau gáy. Giọt nước trong suốt từ đuôi tóc rơi xuống, trượt theo đường cong cổ, để lại một vệt nước rõ rệt.

Thẩm Độ nhìn theo vệt nước không chớp mắt.

Cơ thể nhân loại thật sự rất tầm thường, gần như không khơi dậy chút d*c v*ng khám phá nào... Đây vốn là nhận thức ăn sâu vào gốc rễ. Ngay cả cơ thể mà anh đang sử dụng bây giờ cũng chỉ là thứ tạo bừa dựa trên thẩm mỹ của con người.

Nhưng không hiểu tại sao, cơ thể nhân loại trước mắt đột nhiên trở nên đầy bí ẩn, k*ch th*ch h*m m**n khám phá mãnh liệt.

Ví dụ như hiện tại, anh rất muốn biết giọt nước đã trượt xuống đâu.

Khi trượt qua phần da bị quần áo che khuất, liệu nó có để lại vệt nước ẩm ướt không? Da con người dường như rất nhạy cảm, giọt nước lạnh băng lướt qua làn da ấm áp có thể k*ch th*ch sự co giãn của mao mạch, k*ch th*ch phản ứng rùng mình rất nhẹ.

Là một phản ứng rất nhỏ vô cùng thú vị.

Tống Nam Tinh lấy sữa từ tủ lạnh, rót đầy một ly đưa cho Thẩm Độ một ly, thấy anh đang nhìn chằm chằm phía sau mình: "Thẩm Độ?"

Cậu tưởng là thành viên trong nhà để lộ dấu vết, hoảng hốt quay lại nhìn sau lưng, cơ mà chẳng thấy gì, biểu cảm không khỏi nghi hoặc: "Anh đang nhìn gì vậy?"

Thẩm Độ lấy lại tinh thần, mỉm cười không chút sơ hở: "Tóc cậu chưa khô, trời thì lạnh, coi chừng bị nhức đầu."

Tống Nam Tinh "ồ" một tiếng, ngửa cổ uống nửa ly sữa, nói: "Anh không nói thì tôi quên mất. Đợi một lát, tôi đi sấy tóc đã."

Cậu đi vào phòng tắm, chẳng mấy chốc tiếng "vù vù" của máy sấy tóc vang lên.

Thẩm Độ nhìn hai ly sữa trên bàn. Một ly là của Tống Nam Tinh, đã uống một nửa. Ly còn lại dành cho anh, chưa động đến.

Phòng vệ sinh trên cửa hắt bóng người thon dài, Tống Nam Tinh một chốc sẽ không ra.

Có xúc tu lặng lẽ leo lên bàn, đầu xúc tu khuấy nhẹ ly sữa mà Tống Nam Tinh đã uống, chất lỏng trắng đặc hơn nước gợn sóng lăn tăn. Xúc tu rụt về, phát ra tiếng nhận xét:

"Đồ ăn con người."

"Dở tệ."

Thẩm Độ cầm ly sữa của mình lên, uống một ngụm, thong thả hỏi vọng vào phòng tắm: "Vừa lúc sắp đến giờ ăn tối, cùng ăn nhé?"

Tống Nam Tinh lớn tiếng trả lời: "Nhưng trong nhà đâu có đồ ăn?"

Thẩm Độ nói: "Tôi đang định ra ngoài, cậu muốn ăn gì? Tôi thuận đường mua về luôn."

Tống Nam Tinh sấy tóc xong, bước ra nói: "Gần đây tôi thèm ăn mực, ngoài ra thì không có gì đặc biệt, anh tự chọn đi."

Thẩm Độ ngẩng đầu nhìn cậu: "Mực?"

Ánh mắt Tống Nam Tinh lướt qua bể cá, bạch tuộc nhỏ nằm im bất động. Ăn đồng loại của nó trước mặt nó thì tàn nhẫn quá, cậu gật đầu nói: "Ừ, mực. Không có cũng không sao, tự dưng thấy thèm thôi."

Cậu đi đến bên cạnh Thẩm Độ, cúi người uống nốt nửa ly sữa.

Tầm mắt Thẩm Độ rơi xuống môi cậu, dời xuống ngón tay thon dài, rồi đến cổ tay với khớp xương hơi nhô lên. Đột nhiên, anh chú ý thấy chiếc vòng tay có mùi vị khó chịu lạ lùng, ánh mắt thoáng khựng lại.

Chiếc vòng tay tỏa ra hơi thở khiến người ta khó chịu.

Anh nói: "Được, tôi ra ngoài một lát, tiện thể mua đồ ăn luôn."

Thẩm Độ đi rất nhanh, Tống Nam Tinh nằm vật ra sofa chơi điện thoại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!