Cảnh trước mắt thật sự quá đáng sợ, các nữ nhân viên có quan hệ tốt với Chu Di đều bị dọa đến mức khóc cũng không dám khóc, phải vịn vào nhau mới không khuỵu chân ngồi bệt xuống đất. Mấy bảo vệ cao to vạm vỡ đi cùng họ cũng sợ hãi lùi lại vài bước. Nhưng vì trách nhiệm, họ đứng yên tại chỗ, không dám rời khỏi hiện trường.
Trong kho kiểm nghiệm lặng ngắt như tờ, chỉ còn vang vọng giọng hét ghê rợn như ma quỷ của Chu Di.
May là sự dày vò này không kéo dài quá lâu. Đội chi viện nhận được thông báo nhanh chóng chạy đến hiện trường.
Chu Huyền và Hàn Chí cùng tiến vào, lính mới vụng về Trình Giản Ninh cẩn thận bám theo phía sau. Tiếp theo là đội ngũ y tế từ Trung Tâm Y Tế và một số nhân viên của Cục Hành Động Đặc Biệt.
Đoàn người được chủ nhiệm Phương dẫn vào.
Chủ nhiệm Phương vừa vào cửa, tầm nhìn bị che khuất nên không thấy lồng bảo vệ ở khu làm việc, chỉ thấy một đám đông tụ lại mà không có chút phản ứng nào. Ông lau mồ hôi trên trán, cất tiếng hỏi: "Chu Di đâu? Ai đó nói với các đồng chí cảnh sát tình hình cụ thể đi, xảy ra chuyện gì vậy?"
Mọi người đều bị dọa đến đờ người, không ai đáp lời.
Tống Nam Tinh bước lên, nhìn thấy ba người quen cũ thì sửng sốt một chút. Nhưng lúc này rõ ràng không phải lúc để ôn chuyện. Tống Nam Tinh gật đầu chào họ, tóm tắt tình hình: "Chu Di bị tôi nhốt trong lồng bảo vệ, tình trạng của cô ấy..." Tống Nam Tinh ngừng lại một chút: "Có lẽ không ổn lắm."
Chu Huyền và Hàn Chí dẫn người tiến lên. Nhìn thấy tình trạng của Chu Di, họ đều nhíu mày.
Với chấn thương ở đầu nghiêm trọng như vậy, gần như không thể cứu được. Biểu cảm của mọi người đều nặng nề.
"Trình Giản Ninh, tôi sẽ mở tấm chắn bảo vệ. Cậu ở bên hỗ trợ, nếu có gì bất thường thì trói cô ta lại." Chu Huyền nói.
Trình Giản Ninh nghiêm túc gật đầu, sợi dây dữ liệu giấu trong quần áo lập tức vươn ra, theo sát bên cạnh Chu Huyền.
Chu Huyền đến gần quan sát tình trạng của Chu Di.
Chu Di đã suy yếu vô cùng. Cô ngã trượt xuống tấm chắn bảo vệ, chỉ còn khuôn mặt chấp nhất dán chặt lên tấm chắn, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm mọi người.
Mạch máu thô to xanh lè nhô lên trên làn da trắng bệch, chậm rãi co giật. Qua phần đầu lõm xuống, có thể thấy rõ bên trong mạch máu có vật thể đang di chuyển.
"Trình Giản Ninh, chuẩn bị sẵn sàng."
Chu Huyền đặt tay lên nút điều khiển tấm chắn.
Dây dữ liệu của Trình Giản Ninh vươn dài, bao quanh tấm chắn, sẵn sàng ứng phó.
Mọi người theo bản năng nín thở, chỉ có Tống Nam Tinh nhìn Chu Di dại mắt đờ đẫn, nhíu mày băn khoăn.
Không biết vì sao, cậu cảm thấy lực uy h**p rất mạnh. Chu Di rõ ràng đã yếu đến mức không thể đứng dậy, mặc dù trông đáng sợ, nhưng theo lý thuyết không mấy nguy hiểm.
Âm thanh lạ nhỏ xíu vang bên tai, như tiếng đường ống sắp chịu không nổi áp lực mà nổ tung.
Tống Nam Tinh quan sát trên dưới cơ thể Chu Di, nhìn các mạch máu đang co giật, đột nhiên nhận ra: "Chu Huyền, từ từ!"
Chu Huyền khựng tay, quay đầu lại: "Sao thế?"
Cùng lúc anh ta lên tiếng, hàng loạt tiếng nổ liên tiếp vang lên bên tai Tống Nam Tinh.
Chu Di trong tấm chắn bảo vệ ngẩng đầu, cơ thể với các mạch máu to xanh xao giống như đường ống chịu áp lực quá lớn lần lượt phát nổ. Đầu tiên là tứ chi, đến cơ thể, cuối cùng lan lên cổ và đầu.
Cơ thể cô bị áp lực khổng lồ đè nén, nổ tung chỉ trong vài giây. Máu thịt bắn tung tóe lên tấm chắn, dọa Trình Giản Ninh lùi lại một bước.
Máu đỏ tươi trượt xuống tấm chắn, lờ mờ thấy được vô số nòng nọc mọc tứ chi bò lổm ngổm bên trong.
Mọi người hít mạnh một hơi.
Sắc mặt Chu Huyền cực kỳ khó coi. Nếu không phải Tống Nam Tinh kịp thời gọi anh ta, Chu Di bất ngờ tự nổ sẽ ảnh hưởng đến tất cả những người có mặt.
Đám nòng nọc bò rậm rạp trong tấm chắn tràn ngập sức sống, trong khi hầu hết mọi người ở đây, ngoại trừ anh ta và Trình Giản Ninh, đều là người bình thường không có khả năng chống cự.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!