Tống Nam Tinh tỉnh dậy trong cơn ngạt thở.
Mùi hôi thối từ sinh vật đầu ếch dường như vẫn phảng phất trong xoang mũi cậu. Mỗi lần thở đều khiến cậu chóng mặt buồn nôn. Cậu nhíu mày, lắc đầu để xua đi cảm giác chóng mặt, cố gắng ngồi dậy, lại phát hiện cơ thể mình không thể cử động.
Tứ chi bị thứ gì đó trói buộc, có một vật mềm mại ấm áp thong thả trượt qua lòng bàn tay cậu.
Cảm giác quen thuộc khiến Tống Nam Tinh giật mình mở mắt ra. Trước mắt cậu là hoa văn xanh lam quen thuộc.
Những hoa văn xanh lam uốn lượn không theo quy luật chảy trên đầu cậu, giống như dòng suối xanh chậm rãi chảy trong đêm tối. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ nhận thấy rằng bóng tối là mạng lưới dày đặc được tạo nên bởi vô số xúc tu có kích thước khác nhau đan xen vào nhau.
Giống như một cái kén hình cầu giam giữ cậu bên trong.
Những xúc tu dường như nhận ra cậu đã tỉnh, một cái mỏng hơn leo lên thắt lưng cậu, đầu xúc tu mượt mà quấn quanh cổ cậu chà xát.
Tống Nam Tinh cứng người không dám cử động, không hiểu vì sao những xúc tu vốn chỉ xuất hiện trong sương mù bỗng dưng xuất hiện trong bệnh viện. Hình ảnh cuối cùng trong ký ức cậu là sinh vật đầu ếch kéo theo một sợi dây rốn tiến lại gần...
Xúc tu thấy cậu không cử động, đầu nhọn nhẹ nhàng cọ môi cậu.
Trong ký ức, những xúc tu này lạnh lẽo và trơn ướt, dịch nhầy mà chúng tiết ra khiến người ta cảm thấy ẩm ướt khó chịu. Nhưng lần này thì khác. Nhiệt độ của những xúc tu này cao hơn cơ thể con người một chút, bề mặt chúng không tiết ra dịch nhầy khó chịu, đầu xúc tu khô ráo trơn tru liên tục lướt và quấn quanh má cùng cổ cậu, lực không mạnh, lại mang theo cảm giác thân mật quái dị, khiến cậu cảm thấy quai quái.
Tống Nam Tinh không dám hành động bừa bãi, chỉ có thể nghiến chặt môi chịu đựng, trong đầu nhanh chóng suy tính cách trốn thoát.
Bước đầu thử nghiệm không bị từ chối, xúc tu bắt đầu được đà lấn tới.
Đầu xúc tu trơn nhẵn chạm vào môi Tống Nam Tinh như có như không. Đôi môi đầy đặn của cậu hơi khô và nhợt nhạt do thiếu nước, nhưng xúc cảm rất mềm mại, nhiệt độ cũng cao hơn một chút so với da thịt.
Khi đầu xúc tu nhẹ nhàng lướt qua, bờ môi đầy đặn hơi lõm vào rồi đàn hồi bật ra.
Nó dường như tìm thấy trò vui mới, liên tục lặp đi lặp lại hành động nghịch môi Tống Nam Tinh.
Tống Nam Tinh nhận ra hành vi kỳ lạ của nó, không đoán được mục đích của nó, tuy nhiên chẳng lâu sau, cậu đã hiểu nó muốn làm gì.
Xúc tu bắt đầu cố gắng cạy miệng cậu, muốn chui vào trong.
Cảm giác này cực kỳ tệ. Trong đầu Tống Nam Tinh lóe lên hàng trăm cảnh máu me từ các bộ phim kinh dị.
Một xúc tu không rõ nguồn gốc cố chui vào miệng bạn... kết quả chắc chắn không cần phải nói.
Tống Nam Tinh không thể ngồi yên chờ chết.
Cậu bình tĩnh đưa tay vào túi quần, mò được con dao gấp.
Xúc tu dường như không phát hiện ra động tác nhỏ của cậu, đầu xúc tu tiếp tục cọ khe môi cậu. Tống Nam Tinh mím chặt môi, không cho nó thuận lợi xâm nhập.
Ánh mắt cậu lóe lên trong bóng tối, sau khi xác định được phương hướng thoát thân, cậu quyết định một bước đi rất mạo hiểm: Chủ động hé môi.
Được phép, xúc tu hân hoan chui vào khoang miệng cậu. Tống Nam Tinh nín chịu cơn buồn nôn trong lòng, tính toán thời cơ.
Khi đầu xúc tu đã hoàn toàn vào trong miệng, cậu lạnh lùng dùng hết sức lực cắn xuống...
Phản công dễ dàng hơn cậu tưởng. Cậu nghĩ có thể sẽ không cắn đứt được xúc tu quái dị ngay lập tức, nào ngờ gần như không tốn quá nhiều sức đã cắn đứt được đầu xúc tu.
Xúc tu bị giật mình, hoặc là vì đau, đột ngột rút mạnh về, sau đó phần gốc xúc tu bắt đầu co giật dữ dội, phun ra chất lỏng trắng.
Một phần chất lỏng bắn vào mặt Tống Nam Tinh. Cậu ngửi thấy mùi tanh lạ.
Nhưng cậu không rảnh phân tích hành vi bất thường của xúc tu, trong bóng tối, cậu trầm mặt lạnh mắt, tay cầm dao gấp bật ra, lưỡi dao sắc mỏng đâm chính xác vào phần mềm yếu nhất giữa các giác hút trên cổ tay, sau đó kéo dọc xuống...
Máu xanh phun trào, những xúc tu đan xen nhau co giật mạnh, chiếc lồng kín bỗng xuất hiện khe hở.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!