Câu này khiến đầu óc Tống Nam Tinh nổ tung. Cậu hít một hơi thật sâu, đỡ người đứng vững rồi đóng cửa lại, nói: "Anh chịu đựng một chút, không sao đâu, tôi sẽ đưa anh đến Trung Tâm Y Tế."
Không biết là đang an ủi Thẩm Độ hay an ủi chính mình, Tống Nam Tinh để tay Thẩm Độ khoác lên vai mình, đỡ anh xuống cầu thang.
Thẩm Độ cao hơn cậu nửa cái đầu, nhìn có vẻ gầy lại khá nặng, Tống Nam Tinh vất vả lắm mới đưa được người từ tầng bốn xuống tầng một, mồ hôi ướt đẫm cả người.
Tống Nam Tinh phải dừng lại thở một chút.
Thẩm Độ mê man dựa vào vai cậu, toàn bộ trọng lượng cơ thể đổ dồn lên người cậu, đầu anh vô lực rũ xuống cổ cậu. Ngửi thấy một mùi gì đó, người đang im lặng bỗng dưng liên tục hít ngửi cổ cậu, Tống Nam Tinh thậm chí cảm nhận được một thứ ẩm ướt l**m qua cổ mình, hình như là lưỡi.
Cảm giác ẩm ướt nóng hổi đó khiến Tống Nam Tinh nổi da gà.
Cậu cố gắng quay đầu tránh đi, gọi tên Thẩm Độ.
Thẩm Độ ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt luôn dịu dàng giờ trông đầy mơ hồ, đầu lưỡi đỏ thẫm l**m qua môi, anh khẽ nói: "Thơm quá..."
Tống Nam Tinh: "..."
Cậu đơ mặt, thậm chí còn rảnh rỗi suy nghĩ, may là lưỡi của anh ấy chưa chẻ đôi.
Hình ảnh tin tức xem trước lúc ngủ chợt lóe lên trong đầu, Tống Nam Tinh hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, vỗ vỗ vào mặt Thẩm Độ: "Thẩm Độ, tỉnh lại đi, chúng ta sẽ đến Trung Tâm Y Tế, phải kiểm soát bản thân, hiểu chưa?"
Cậu rất sợ Thẩm Độ mê mang sẽ cắn cậu một cái.
Thẩm Độ mở to mắt một chút, ậm ừ mơ hồ: "Ừ."
Tống Nam Tinh không dám chần chừ thêm, lại đỡ Thẩm Độ lên, đi về phía bãi đậu xe.
Chưa đi được vài bước, cậu thấy Chu Huyền cũng đang bế một người đi từ đầu kia đến. Hai người gặp nhau, đều có chút ngạc nhiên. Chu Huyền nhìn Thẩm Độ nằm trên lưng Tống Nam Tinh, khuôn mặt nhíu lại: "Cũng ăn hải sản bị ô nhiễm à?"
"Ừ, chiều nay chúng tôi ăn tôm hùm đất."
Tống Nam Tinh nhìn người anh ta đang ôm trong lòng: "Cậu ấy cũng bị?"
Cậu nhận ra cậu thanh niên Chu Huyền ôm trong lòng là người ở tầng năm, người luôn trầm lặng, độ tồn tại cực thấp. Lần trước cậu và Thẩm Độ đi lên tầng sáu trả chó, từng gặp cậu ta ở cầu thang.
"Đây là người ở tầng năm phải không? Hai người quen nhau à?"
"Là học sinh của tôi, gia đình cậu ấy không quan tâm mấy."
Chu Huyền nhìn cậu thanh niên trong lòng, người này dù bị bệnh cũng rất im lặng, cánh tay cuộn tròn lại ôm lấy mình, đầu vùi vào ngực anh ta. Chỉ khi thực sự không chịu nổi mới nhỏ giọng r*n r*.
Anh ta dịu sắc mặt, vỗ nhẹ vào lưng người kia, rồi nói với Tống Nam Tinh: "Cậu cũng đi Trung Tâm Y Tế phải không? Xe tôi đậu ở ngoài, chúng ta cùng đi, trên đường còn có thể giúp đỡ nhau."
Tống Nam Tinh không muốn mang Thẩm Độ đến bãi đậu xe dưới lòng đất, quá mất sức, nên không khách khí với Chu Huyền: "Cảm ơn anh."
Xe của Chu Huyền đậu ở đường chính gần khu nhà. Anh ta đặt Hứa Lai vào ghế phụ, cài dây an toàn cho cậu ta, rồi quay lại giúp Tống Nam Tinh đỡ Thẩm Độ lên ghế sau.
Sau khi hai bệnh nhân đã ổn định, Chu Huyền lấy từ cốp xe ra hai chai nước và hai ống tiêm đưa cho Tống Nam Tinh: "Nếu cậu ấy khát quá thì cho cậu ấy uống chút nước, nhưng đừng cho uống nhiều quá, nếu không sẽ làm tăng tốc độ chuyển hóa, đẩy nhanh quá trình biến dạng cơ thể. Tôi lái xe, cậu chú ý theo dõi tình hình của bọn họ, nếu thấy có dấu hiệu biến dạng, lập tức tiêm thuốc an thần cho họ."
Tống Nam Tinh nhận lấy: "Tôi hiểu rồi."
Chu Huyền khởi động xe, vội vã chạy đến Trung Tâm Y Tế.
Tống Nam Tinh bỏ ống tiêm vào túi, để Thẩm Độ tựa vào người mình.
Nhiệt độ cơ thể của Thẩm Độ nóng đến mức dọa người, Tống Nam Tinh lo anh bị sốt cao hỏng đầu, lấy khăn giấy làm ướt nước rồi lau cho anh.
Thẩm Độ khá hợp tác, chỉ là luôn mê man và muốn ghé vào cổ cậu. Tống Nam Tinh nghi rằng sau khi bị ô nhiễm, Thẩm Độ bị ảnh hưởng bởi bản năng, muốn tìm vị trí có thể cắn cậu bất cứ lúc nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!