Trong giây lát, Tống Nam Tinh tưởng rằng mình vẫn chưa tỉnh khỏi giấc mơ.
Tống Thành không về nhà sớm, còn mẹ cậu mang một đĩa bánh trứng vừa nướng đến, dịu dàng mỉm cười hỏi cậu có muốn ăn không.
Tống Nam Tinh ngẩn người, mãi một lúc sau mới hoàn hồn lại.
Lần này cậu không khách sáo từ chối Thẩm Độ, đưa tay nhận lấy đĩa sứ trắng, có chút hoài niệm: "Cảm ơn, từ khi mẹ tôi mất tích, tôi chưa từng được ăn loại bánh nào thơm như thế này."
Bánh ở tiệm tinh xảo và đẹp mắt hơn bánh trứng gà trong ký ức, nhưng không hiểu vì sao, Tống Nam Tinh luôn cảm thấy thiếu đi hương thơm ngọt ngào từng tràn ngập cả căn nhà. Cậu từng mua bánh ở tiệm hai lần, sau đó không còn thích ăn bánh nữa.
Thấy cậu thích, Thẩm Độ nói: "Tôi nướng rất nhiều, sợ cậu không thích nên chỉ mang qua một ít. Nếu không đủ ăn thì đừng ngại nhé."
Sự xa lạ trong mắt Tống Nam Tinh tan đi nhiều, cậu cười nói được.
Hai người đứng ở cửa trò chuyện vài câu, rồi Thẩm Độ quay về.
Tống Nam Tinh đóng cửa lại, chưa kịp đi tới phòng khách đã nhón một miếng bánh bỏ vào miệng. Bánh nhỏ chỉ bằng một quả trứng, vừa mềm vừa xốp, hương vị ngọt ngào lan tỏa trong miệng.
Hương thơm ngọt ngào tương tự ký ức xua tan cảm giác khó chịu còn sót lại trong giấc mơ. Tống Nam Tinh híp mắt, tâm trạng thoải mái hơn hẳn.
Cậu đá văng đôi dép, đi chân trần đến sofa ngồi xuống, chuẩn bị chậm rãi thưởng thức món bánh nhỏ thơm ngon.
Một cái đầu tròn trĩnh chầm chậm thò ra từ tay vịn sofa... Con rối dùng hai tay bám lấy tay vịn, nửa người ló ra, đôi mắt đen ngòm chăm chú nhìn cậu.
Lúc này Tống Nam Tinh mới nhận ra balo trên bàn trà đã mở khóa, con rối không biết đã tự mình chui ra từ lúc nào.
Thấy nó nhìn mình chăm chú, Tống Nam Tinh tưởng nó hứng thú với bánh, đưa đĩa bánh tới trước mặt nó: "Muốn ăn không?"
Con rối lắc đầu. Tống Nam Tinh tưởng là nó từ chối, ngay sau đó, cậu thấy một chiếc xúc tu xanh nhỏ từ hốc mắt đen ngòm của nó thò ra.
Tống Nam Tinh: ...?
Cậu cúi xuống nhìn dưới tay vịn sofa, liền thấy bạch tuộc nhỏ đang bị con rối ngồi đè lên, mà tình cảnh của con rối cũng chẳng khá hơn. Tám xúc tu của bạch tuộc nhỏ đang quấn chặt lấy chân và thân mình con rối. Bảo sao con rối phải bám chặt vào tay vịn sofa, bởi nếu không làm thế, nó sẽ bị bạch tuộc kéo xuống, không thể nào thò đầu ra.
Tống Nam Tinh im lặng một lúc, thử hòa giải: "Đã ở chung dưới một mái nhà thì phải hòa thuận, không được đánh nhau."
Cậu nhón lấy một miếng bánh nhỏ ăn, đối xử bình đẳng hỏi bạch tuộc nhỏ: "Mày muốn ăn bánh không?"
Các xúc tu của bạch tuộc nhỏ lắc lư không yên. Một lát sau, nó buông xúc tu ra, nhanh nhẹn bò lên tay vịn sofa, đôi mắt màu vàng hổ phách chăm chú nhìn Tống Nam Tinh. Con rối hệt bị trói buộc cũng bò dậy, hai tay bám vào tay vịn, nửa thân trên nghiêng tới, đôi mắt đen ngòm cũng chăm chú nhìn cậu.
Trông chẳng có vẻ gì là muốn ăn bánh.
Chúng không ăn, Tống Nam Tinh vui vẻ tự mình ăn nhiều thêm vài cái, bỏ mặc chúng, cho hết đĩa bánh nhỏ vào bụng.
402 kế bên, Thẩm Độ đứng trong căn nhà trống rỗng, sắc vàng chuyển động nơi đáy mắt.
Dường như anh vừa thấy một hình ảnh thú vị, khóe môi cong lên, thì thầm: "Em ấy đáng yêu thật."
Những xúc tu chen chúc trong căn phòng vặn vẹo không ngừng, đồng loạt tán thành:
"Đáng yêu thật."
"Đáng yêu thật."
"Đáng yêu thật."Kết thúc vụ Giấc Mơ Đẹp, Tống Nam t*nh h**n toàn thả lỏng, cho phép mình nghỉ ngơi một tuần ở nhà.
Mỗi ngày ngoài việc điểm danh trong nhóm công việc, cậu mong ngóng xem hôm nay hàng xóm lại nấu món gì ngon.
Tay nghề nấu ăn của Thẩm Độ thực sự xuất sắc. Không chỉ biết làm bánh ngọt mềm mại xốp mịn, anh còn làm được đủ loại bánh quy với hương vị khác nhau. Sau vài lần được "cho ăn" bất ngờ, Tống Nam Tinh cuối cùng không thể cưỡng lại sự cám dỗ to lớn. Cậu quyết định dẹp bỏ ngại ngùng, mặt dày đầu hàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!