Thẩm Độ đang chăm chú v**t v* Tống Vân Kiều, hoàn toàn không nhận ra sự khác thường bên cạnh.
"Thẩm Độ!"
Tống Nam Tinh gấp đến độ gọi thẳng tên anh. Bóng đen vặn vẹo trên mặt đất bị kinh động nháy mắt biến mất, Thẩm Độ kinh ngạc quay đầu nhìn cậu: "Tống Nam Tinh? Cậu mới về nhà à?"
Tống Nam Tinh "Ừm" đáp bừa, nói: "Gặp chút chuyện ngoài ý muốn."
Mắt cậu dán chặt vào con chó Teddy đang nằm phục trên mặt đất, lông mày bất giác nhíu lại, mang theo chút địch ý: "Làm gì ở đây?"
Thực ra cậu đang hỏi Tống Vân Kiều, nhưng Thẩm Độ tưởng câu hỏi dành cho mình, nên giải thích: "Tôi chuẩn bị xuống tầng vứt rác thì nhìn thấy con chó này ngồi trước cửa nhà cậu. Trông nó được chăm sóc rất tốt, chắc không phải chó hoang, có lẽ là chó của hộ dân nào trong tòa nhà chẳng may đi lạc. Tôi định mang nó về nhà, đợi đến khi bên quản lý tòa nhà làm việc thì nhờ họ tìm chủ."
Anh có vẻ rất thích động vật nhỏ, bàn tay nhẹ nhàng vuốt bộ lông xoăn của Tống Vân Kiều, ánh mắt tràn ngập dịu dàng yêu thương.
"Cậu sống ở đây lâu rồi, đã từng gặp nó chưa?"
"Gặp rồi."
Tống Nam Tinh giật giật mí mắt, nghĩ đến cảnh Tống Vân Kiều đứng bằng hai chân nói chuyện trong tầng hầm để xe, rồi nhìn lại nó ngoan ngoãn giả vờ làm một chú chó dễ thương lúc này, cậu không khỏi nổi da gà.
Có lẽ Thẩm Độ không biết thứ anh đang nhẹ nhàng v**t v* không phải là một con chó.
"Đây là chó của hộ dân tầng sáu." Tống Nam Tinh nói: "Tôi quen chủ của nó, để tôi mang nó lên."
Nhưng Thẩm Độ rất thích chó, anh bất chấp việc chân chó dính bùn có thể làm bẩn chiếc áo sơ mi trắng tinh, cúi người, rất nhẹ nhàng bế Tống Vân Kiều lên, bàn tay đỡ lấy chân sau để nó thoải mái nằm trong lòng, rồi mới nói với Tống Nam Tinh: "Tôi đi cùng cậu, tiện thể làm quen với hàng xóm mới."
Tống Nam Tinh: "..."
Cậu muốn nói rồi lại thôi: "Hàng xóm tầng sáu... tính khí không tốt lắm."
Thẩm Độ trông không tin: "Người nuôi chó chắc không phải người xấu."
Nói xong anh bế Tống Vân Kiều đi tới cầu thang. Thấy Tống Nam Tinh đứng im không động đậy, anh còn quay đầu nhìn cậu.
Tống Nam Tinh cảm thấy đầu mình đau âm ỉ.
Cậu thở dài xoa thái dương, đành phải đi cùng Thẩm Độ lên tầng.
Lúc đi qua tầng năm, cả hai bị bóng người ngồi xổm ở góc cầu thang dọa cho giật mình.
Người kia hiển nhiên cũng không ngờ sáng sớm lại có người lên tầng, ngẩng đầu liếc nhìn họ một cái, rồi nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Lúc đối phương ngẩng mặt, Tống Nam Tinh nhìn thấy mặt hắn, là một chàng trai trẻ cực kỳ xinh đẹp, mang nét âm trầm, trông khoảng 18-19 tuổi.
Thẩm Độ rất nhiệt tình với hàng xóm mới: "Đây cũng là hàng xóm trong tòa nhà à? Tôi chưa gặp bao giờ."
Tống Nam Tinh nói: "Hình như ở tầng năm, tôi cũng chỉ chạm mặt hai, ba lần."
Người kia có khí chất u ám, mỗi lần chạm mặt đều cúi đầu bước vội, nên Tống Nam Tinh chỉ có chút ấn tượng mờ nhạt.
Cậu do dự một chút, tốt bụng nhắc nhở Thẩm Độ: "Tòa nhà này, có vài hàng xóm... hơi kỳ lạ."
Thẩm Độ khó hiểu: "Cậu nói chàng trai ban nãy? Ở đại học còn nhiều người kỳ lạ hơn, thậm chí có người nửa đêm không ngủ còn bò trên sân vận động."
Tống Nam Tinh bị sự lạc quan mù quáng của anh làm nghẹn lời, nhất thời không biết giải thích ra sao. Nói chung cái "kỳ lạ" mà cậu nói, chắc chắn không phải kiểu Thẩm Độ nghĩ.
Tống Nam Tinh mặt vô cảm, suy nghĩ hồi lâu mà không ra, đành im lặng đi cùng Thẩm Độ lên tầng sáu.
Thẩm Độ gõ cửa 601.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!