"Trình Giản Ninh?" Tống Nam Tinh lo lắng nhẹ giọng kêu hắn.
Trình Giản Ninh ôm đầu ngồi xổm xuống, không thể kìm nén được bật khóc: "Đây là công việc đầu tiên mình tìm được sau khi tốt nghiệp. Ban đầu mình nghĩ sau khi nhận được lương, mình sẽ thuê một căn nhà tốt hơn ở khu nội thành. Ở đó mọi thứ tiện nghi hơn, cũng an toàn hơn. Có lẽ mình có thể mang theo vài con mèo chó mà bà nội thường hay cho ăn, để khi mình không ở nhà, bà sẽ không thấy cô đơn..."
Bờ vai hắn run rẩy không ngừng. Dây dữ liệu từng quấn quanh tứ chi bung ra, tạo thành một khối cầu bao bọc quanh hắn. Các dây này không ngừng co rút, nhấp nhô, từng chấm sáng nhỏ tỏa ra từ đầu dây, phát ra ánh sáng li ti.
Các chấm sáng màu xanh lục lập lòe trong căn phòng tối, giống như đàn đom đóm nhanh chóng bay khắp phòng.
Con rối được Tống Nam Tinh cất trong ba lô bất ngờ chui ra, đôi mắt đen ngòm phản chiếu các đốm sáng lấp lánh. Con rối bám chặt trên lưng Tống Nam Tinh, cái đầu gỗ lạnh ngắt rúc vào cổ cậu như cún con, không ngừng cọ quậy.
Tống Nam Tinh bị lạnh đến mức rùng mình, cau mày định gỡ nó ra, nhưng hai tay con rối ôm chặt lấy cánh tay cậu, cố thế nào cũng không tách ra được. Nó còn cố rúc vào lòng cậu, trạng thái vô cùng bất thường.
Chấm sáng trong phòng ngày càng dày đặc. Nhìn con rối bất bình thường, Tống Nam Tinh mơ hồ cảm nhận được nguy hiểm.
Cậu không rảnh để ý đến con rối, dứt khoát ôm nó vào lòng, không cho nó nhúc nhích, đồng thời thò tay vào túi quần lấy điện thoại, lặng lẽ gọi cho Hàn Chí.
Cất điện thoại vào túi, Tống Nam Tinh ghì chặt con rối kích động, nhìn Trình Giản Ninh vẫn đang khóc, cậu thử gọi một lần nữa.
Lần này Trình Giản Ninh không đáp lại. Trong ánh sáng xanh mờ, ranh giới cơ thể hắn trở nên mơ hồ, như một dòng chất lỏng mang hình người. Tống Nam Tinh cảm thấy tim trĩu nặng, lùi lại hai bước, mò mẫm công tắc, bật đèn lên...
Ánh sáng trắng lập tức chiếu sáng căn phòng. Tống Nam Tinh theo phản xạ nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, cảnh tượng đẫm máu đập vào mắt cậu.
Khắp nơi toàn là mảng máu khô cứng màu đen đỏ, trên ghế sofa, bàn trà, sàn nhà... thậm chí cả trần nhà cũng không thoát khỏi. Xen lẫn trong vệt máu khô là vài mảnh vụn cơ thể, trông giống nội tạng.
Ở trung tâm vệt máu văng tung tóe, có một chiếc quan tài đen.
Nắp quan tài đã bị phá hỏng, vỡ thành từng đoạn nằm rải rác xung quanh. Thân quan tài mở toang, để lộ một xác chết bị mổ phanh bụng dữ tợn. Từ mái tóc bạc phơ, có thể đoán được đó là một người già.
Nhìn cái xác quen thuộc, Tống Nam Tinh nhớ đến Lý Song Nhân và Kỷ Giai Giai, hai người bị Trình Giản Ninh hút cạn sinh lực. Thi thể của họ cũng giống thế này, chỉ còn là một lớp da rỗng.
Trình Giản Ninh vừa thấy quan tài liền hét lên sụp đổ. Hắn ôm đầu ngồi sụp xuống đất, trạng thái cơ thể trở nên cực kỳ bất ổn. Đầu cúi thấp gần như chìm vào ngực, tay và mặt bên hòa vào nhau giống như lớp mỡ tan chảy, dần dần hợp thành một khối không rõ hình dạng.
Tống Nam Tinh gần như không thể phân biệt được đầu ở đâu, chỉ nghe thấy giọng nói ngây dại liên tục lặp lại: "Là mình hại chết bà nội... Là mình hại chết bà nội..."
Tống Nam Tinh ôm chặt con rối, thở ra một hơi nặng nề, cố gắng giữ bình tĩnh. Cậu thử giao tiếp: "Trình Giản Ninh, bà nội không phải do bạn hại chết."
Trong nhà có quan tài, bà nội Trình mặc áo liệm, xác bà bị hủy hoại, quan tài bị phá nát. Ghép các chi tiết lại, không khó để suy ra sự việc: Bà nội Trình qua đời vì lý do nào đó, Trình Giản Ninh không chịu nổi sự thật nên mất kiểm soát.
Bị lời của Tống Nam Tinh đả động, Trình Giản Ninh ngẩng đầu lên. Ngũ quan vốn sắp hòa tan vào nhau nhìn về phía Tống Nam Tinh. Những dây dữ liệu bảo vệ quanh như xúc tu lắc lư, không ngừng phun ra đốm sáng.
Dưới ánh đèn, những chấm sáng ấy mờ hơn nhiều, nhưng số lượng dày đặc khiến cả căn phòng phủ một lớp ánh sáng xanh mờ.
Tim Tống Nam Tinh đập nhanh, cố ép bản thân bình tĩnh lại. Cậu dịu giọng dẫn dắt: "Bạn còn nhớ bà nội qua đời như thế nào không?"
"Về nhà... không thấy bà nội... đi tìm..." Trình Giản Ninh ngơ ngẩn trả lời. Hắn không ngừng vỗ đầu mình, cố gắng nhớ lại.
Tống Nam Tinh tiếp tục dẫn dắt: "Sau đó thì sao? Bạn có tìm được bà nội không?"
Trình Giản Ninh đau đớn ôm đầu, lắc đầu nguầy nguậy: "Tìm được... Không đúng... Không tìm được... Phải đi làm..."
Hắn lâm vào trạng thái đơ cứng, các dây dữ liệu xung quanh vung vẩy hỗn loạn. Mỗi câu nói thốt ra đều vô cùng khó nhọc.
Tống Nam Tinh lắng nghe, lòng càng thêm trĩu nặng.
Nơi này thế mà cũng có dấu vết Giấc Mộng Đẹp.
Lúc này, chiếc điện thoại trong túi quần Tống Nam Tinh khẽ rung. Một giọng nam lạ vang lên trong đầu cậu: "Tống Nam Tinh, cố gắng giữ cậu ta ổn định."Bên ngoài khu dân cư, người của Cục Hành Động Đặc Biệt và Trung Tâm Tiếp Nhận đồng loạt có mặt.
Người dẫn đội bên Cục Hành Động Đặc Biệt là Hàn Chí. Anh ta nhìn người phụ nữ anh tuấn mặc bộ đồ bảo hộ đen đứng đối diện, nhướn cao mày: "Cơn gió nào đưa đội trưởng Sở tới đây vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!