Tống Nam Tinh: "..."
"Sáng nay tôi vừa mới làm xét nghiệm tất cả chỉ số đều đạt chuẩn cảm ơn anh đã quan tâm." Tống Nam Tinh nói nhanh xong liền cúp máy.
Âm thanh ồn ào dưới lầu vẫn tiếp tục, Tống Nam Tinh cảm nhận rung chấn truyền qua mặt sàn, hít một hơi sâu, khoác áo ngủ bước ra ngoài.
Cậu ở phòng 401, phòng 301 nằm ngay dưới tầng. Tống Nam Tinh khó tưởng tượng âm thanh gì lại có thể làm rung cả trần nhà.
Chỉ cách một đoạn ngắn xuống tầng, nhưng kỳ lạ là hành lang tầng ba lúc này cực kỳ yên tĩnh. Không có rung động, không có tiếng hét của bé gái, yên tĩnh đến mức âm thanh hỗn loạn vừa nãy dường như chỉ là ảo giác của cậu.
Tống Nam Tinh đứng trước cửa phòng 301 một lát, vẫn bấm chuông.
Sau ba tiếng chuông reo đều đặn, cửa chính mở từ bên trong.
Người mở cửa là một người đàn ông đeo kính nho nhã, mặc sơ mi trắng, quần tây cùng giày da, phong thái giống như tinh anh nhân viên văn phòng. Giọng điệu anh ta cũng lịch sự lễ độ: "Xin hỏi anh có việc gì không?"
Ánh mắt Tống Nam Tinh lướt qua phía sau anh ta, thấy trong phòng khách có một người phụ nữ đang đứng. Phòng khách không bật đèn, ánh sáng rất yếu, chỉ lờ mờ thấy người kia nghiêng đầu, dường như cũng đang nhìn ra cửa.
Cậu thu lại ánh mắt, giải thích lý do: "Tôi ở phòng 401 trên lầu. Một tháng nay, tối nào nhà các anh cũng có tiếng động rất lớn, còn có tiếng trẻ con khóc..." Cậu cố ý dừng lại một chút, quan sát biểu cảm của người đàn ông.
Người đàn ông giữ nguyên nụ cười lịch sự vừa đủ, đáp: "Có phải anh bị nhầm không, nhà tôi không có trẻ con."
Anh ta hơi nghiêng người, chỉ vào vợ mình phía sau: "Trong nhà chỉ có tôi và vợ tôi thôi."
Người phụ nữ đứng trong bóng tối lúc này mới cử động. Cô bước đến bên cạnh người đàn ông, dùng tay vén tóc mai rũ xuống ra sau tai, cười nhẹ nhàng phụ họa: "Đúng vậy, nhà chúng tôi không có trẻ con."
"Vậy chắc là tôi nhầm, để tôi hỏi các nhà khác. Xin lỗi đã làm phiền hai người." Ánh mắt Tống Nam Tinh thoáng dừng trên cánh tay người phụ nữ, lịch sự xin lỗi quay đi, giả vờ muốn gõ cửa phòng 302.
Sau lưng cậu, cửa chính phòng 301 đóng lại, phát ra tiếng "phịch" nhẹ nhàng.
Tống Nam Tinh dừng chân quay đầu lại, mày khẽ nhíu.
Nếu cậu không nhìn lầm, lúc người phụ nữ giơ tay, trên cánh tay cô ta có mảng tím sẫm giống vết hoại tử thi.
Suy tư một lúc, cậu về nhà và gọi điện báo cảnh sát lần nữa.
Người nghe máy vẫn là giọng nam quen thuộc: "Đây là đồn cảnh sát khu dân cư Hạnh Phúc, xin hỏi anh có việc gì cần giúp đỡ?"
Câu chào giống hệt trước đó, vốn dĩ rất bình thường, nhưng vì một tháng nghe quá nhiều, tai cậu đã sắp chai sạn. Ngay khi định mở miệng, cậu bất chợt nhớ lại câu nói của người đàn ông mở cửa ban nãy:
"Xin hỏi anh có việc gì cần giúp đỡ?"
"Xin hỏi anh có việc gì không?"
Rõ ràng là hai người khác nhau, nhưng ngữ điệu và nhấn âm lại trùng khớp.
Tống Nam Tinh dùng ngón tay xoa mặt sau điện thoại, vô tư đùa giỡn: "Đồn cảnh sát mấy anh chỉ có mỗi anh làm việc thôi hả? Sao lần nào tôi gọi cũng là anh nghe máy, ngày nào cũng tăng ca à?"
Đầu dây bên kia không trả lời, chỉ có tiếng nhiễu điện từ phát ra.
Một lát sau, Tống Nam Tinh nghe thấy đối diện nói: "Đúng vậy, chỉ có mình tôi. Xin hỏi anh có việc gì cần giúp đỡ?"
Tống Nam Tinh giật mạnh giữa mày, vội đưa điện thoại ra xa, nhanh chóng nói: "Không có gì, tôi gọi nhầm." rồi dứt khoát cúp máy.
Cậu đứng đờ đẫn trong phòng ngủ, lát sau khó chịu quăng điện thoại lên tủ đầu giường, ngã nhào vào chăn, lẩm bẩm oán giận: "Toàn gặp chuyện quái quỷ."
Đeo tai nghe, kéo chăn trùm kín đầu, Tống Nam Tinh quyết định đi ngủ........
Trời bên ngoài đã hoàn toàn tối, cơn mưa dày đặc chia cắt thế giới thành nhiều mảnh nhỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!