Chương 18: (Vô Đề)

Làn da con người có xúc cảm vô cùng kỳ diệu, quá mềm mại và mỏng manh, hoàn toàn không có chút khả năng tự bảo vệ nào. Nhưng khi những xúc tu quấn lên, hơi nóng cuồn cuộn từ các mạch máu chảy khiến Thẩm Độ cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ của sự sống.

Hơi ấm và sức sống ấy khiến người ta không thể nào quên, mê muội gây nghiện.

Thẩm Độ vòng qua bàn trà, ngồi xuống bên cạnh Tống Nam Tinh. Xúc tu đen từ từ luồn vào ống quần, từng vòng từng vòng quấn lấy cơ thể ấm áp.

Anh cúi người xuống, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào má Tống Nam Tinh, cẩn thận thăm dò, m*n tr*n liên tục, ngạc nhiên trước xúc cảm mềm mại trơn mượt.

Thẩm Độ vẫn chưa quen với cơ thể con người, vô tình dùng lực hơi mạnh, khiến má trắng nõn của Tống Nam Tinh hiện một vệt đỏ. Anh khẽ nhíu mày, cúi xuống l**m nhẹ vết đỏ.

Ý định ban đầu chỉ là xóa dấu vết, nhưng đầu lưỡi nếm được vị ấm áp mềm mại lại không nỡ rời ra.

Vệt ẩm ướt từ má lan đến bên cổ. Thẩm Độ đặc biệt mê mẩn chiếc cổ thon dài của cậu, nơi làn da mỏng manh che phủ mạch máu tuôn trào bên dưới. Mỗi lần chạm vào đều có thể cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ của động mạch cổ, nhịp điệu kỳ diệu ấy khiến máu trong cơ thể Thẩm Độ dậy sóng.

Thêm nhiều xúc tu khác không kiềm chế được mà trườn ra từ sau lưng anh, đan xen trong không trung, tạo thành một chiếc lồng giam chặt Tống Nam Tinh đang ngủ say.

Trong phòng khách tối tăm, vô số bóng ma nhảy múa trong không khí, những hoa văn màu xanh lam ma quái chuyển động, ánh lên gương mặt đẹp tựa ngọc của Tống Nam Tinh.

Trên sofa, thỏ bông cảm nhận được hơi thở cực kỳ nguy hiểm, đôi tai rũ xuống đột ngột vươn dài, cố gắng cứu Tống Nam Tinh ra khỏi chiếc lồng đó.

Thẩm Độ vùi mặt vào hõm cổ ấm áp, liếc nó một cái, ngón trỏ đặt lên môi, đáy mắt lóe lên ánh kim rực rỡ.

"Suỵt."

Đôi tai dài của thỏ bông lập tức ngừng lại giữa không trung, co giật như bị chuột rút, không thể thoát khỏi sự kiềm tỏa của đối phương. Chỉ một lát sau, đôi mắt đỏ của nó trở nên hỗn độn, đôi tai cứng đờ rũ xuống, ngồi yên về chỗ cũ.

Thẩm Độ cúi đầu, mê mẩn hít hà hương vị máu tươi nồng nàn từ cổ Tống Nam Tinh, bản năng nguyên thủy nhất bị đánh thức. Xúc tu đen mất kiểm soát mà quấn lấy cổ mảnh mai...

Ngay lúc đó, một xúc tu màu xanh lam cũng tham gia vào, bạch tuộc xanh lam bị bản năng thao túng bắt đầu cuồng loạn, xúc tu xanh lam và đen hòa quyện vào nhau. Duy chỉ có một chiếc xúc tu không có giác hút với rãnh dài ở giữa, gấp không chờ nổi lao vào Tống Nam Tinh.

Giữa chừng bị một bàn tay rắn chắc giữ lại.

Thẩm Độ giương mắt, nói: "Bây giờ chưa được."

Phân thân bị bản năng chi phối không muốn tuân lệnh, xúc tu xanh lam dài ra tức thì, kích động giãy giụa, cố giành quyền kiểm soát. Nhưng chẳng mấy chốc đã bị những xúc tu đen ùn ùn kéo tới nhấn chìm...

Người đang ngủ hơi nhíu mày, tròng mắt dưới mí mỏng chuyển động nhanh, dường như bị âm thanh trong phòng làm phiền, giãy giụa muốn tỉnh dậy.

Đám xúc tu đen đang bận trấn áp phân thân lập tức rút lui. Thẩm Độ ấn bạch tuộc xanh nhỏ, cúi xuống l**m nhẹ yết hầu nhô lên của Tống Nam Tinh, ánh mắt ngập đầy tham lam.Tống Nam Tinh mơ màng mở mắt, cảm thấy mình vừa trải qua một giấc mơ ngạt thở, nhưng cố nhớ lại, cậu không thể nhớ nổi nội dung của nó.

Cậu lắc nhẹ cái đầu nặng nề, liếc nhìn góc phải phía dưới màn hình máy tính, phát hiện đã qua 0 giờ đêm.

Thẩm Độ vẫn đang ngủ úp mặt trên bàn trà.

"Thẩm Độ? Thẩm Độ?" Tống Nam Tinh ngáp một cái, đẩy đẩy anh.

Thẩm Độ bị gọi dậy, tay chống trán mặt nhăn nhó vì cơn đau đầu hành hạ. Anh ngẩng lên nhìn cậu, ánh mắt chưa tỉnh táo: "Hả?"

"Hơn nửa đêm rồi, anh về ngủ đi." Tống Nam Tinh nói,

Cậu ngái ngủ kéo lê thân mình vào bếp, lấy bộ bát đĩa đã rửa sạch ra, đặt cạnh tay Thẩm Độ: "Bát đĩa tôi rửa sạch rồi."

Thẩm Độ chậm rãi ngồi thẳng người, ngón tay xoa nhẹ thái dương. Cuối cùng cũng tỉnh táo đôi chút, anh hơi ngượng ngùng: "Xin lỗi, đây là lần đầu tôi uống bia, không ngờ dễ say đến thế. Tôi có làm gì thất thố không?"

Tống Nam Tinh nghe vậy, vẻ mặt thoáng chút kỳ lạ, "À" một tiếng rồi nói: "Cũng không có gì... Anh không biết uống bia sao không nói trước?"

Thẩm Độ lắc đầu, cười nhẹ: "Không hẳn là không uống được, mà là trước giờ chưa từng thử. Thỉnh thoảng thử một số thứ mới mẻ cũng vui, ai ngờ tửu lượng mình lại kém thế. Hy vọng không làm phiền cậu."

Ngũ quan của anh rất xuất sắc, đặc biệt là đôi mắt. Đôi mắt với đuôi mắt hơi nhếch lên, nếp gấp mí mắt vừa vặn, khiến ánh nhìn của anh sâu thẳm và dịu dàng. Nhưng Tống Nam Tinh biết, đó là sự dịu dàng không phân biệt đối tượng có sẵn trên người, như màu nền của anh vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!