Làn da tái nhợt của đồng nghiệp càng trắng thêm, bị Tống Nam Tinh nhìn chằm chằm tới nỗi cổ lạnh buốt. Hắn vội vàng rụt cái cổ đang vươn dài về, chui khỏi gầm bàn làm việc, cúi đầu loay hoay trước máy tính, cố gắng giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Tống Nam Tinh sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Người này rõ ràng có tật giật mình, bàn làm việc của Ngô Hoài thì trống trơn, rất có khả năng tất cả đồ đạc đã bị hắn lấy mất.
Tống Nam Tinh bước nhanh đến bàn làm việc của đối phương, hai tay đặt lên lưng ghế hắn, cúi người xuống, thân thiện nói: "Anh đừng nghĩ tôi đang dọa anh. Nhà tôi ở phòng 401, còn anh Ngô top sales ở tầng dưới nhà tôi, phòng 301. Sáng nay đi làm, tôi có gặp anh ta. Anh ta đã giải quyết xong việc gia đình, có thể sẽ quay lại làm việc trong một hai ngày tới.
Đến lúc đó, nếu anh ta phát hiện đồ của mình bị mất rồi hỏi tôi, chắc chắn tôi sẽ nói thật và nhắc đến anh..."
Tống Nam Tinh xòe bàn tay, lướt nhẹ qua cổ đối phương, cười hớn hở: "Anh biết không? Anh Ngô rất thích ăn cổ vịt cay. Hồi trước anh ta có mời tôi ăn một lần. Cổ vịt được ướp kỹ trong nước sốt với hạt tiêu và ớt khô, tạo nên hương vị đậm đà thơm nức mũi. Khi ăn cắt thành từng đoạn nhỏ, xương và thịt đều nhau, vừa tê vừa cay, ăn xong lại muốn ăn tiếp..."
"Cổ anh dài như này, nếu làm món cổ vịt cay, chắc chắn có thể cắt được rất nhiều đoạn, ăn mãi không hết." Tống Nam Tinh vừa nói vừa nuốt nước bọt.
Đồng nghiệp nghe thấy tiếng cậu nuốt nước bọt, gương mặt sưng phồng cùng đôi mắt nhỏ hoảng sợ run rẩy. Hắn run run rút từ ngăn kéo bên phải ra một túi nhựa, nhét vào tay Tống Nam Tinh, lắp bắp giải thích: "Tôi... tôi chỉ nghĩ là anh ta lâu rồi không đến, mấy thứ này chắc không cần dùng nữa..."
Tống Nam Tinh nhận lấy túi, nhìn thoáng qua. Thấy cuốn sổ bên trong, khóe miệng cậu nhếch lên, nụ cười càng thêm thân thiện: "Đừng sợ, tôi đùa một chút thôi. Chúng ta đều là đồng nghiệp cả. Anh Ngô muốn ăn cổ vịt thì ra ngoài tiệm mua, làm gì đến nỗi chặt cổ anh làm món cổ vịt?"
Nghe cậu vẫn nhắc đến "cổ vịt", đồng nghiệp run rẩy càng dữ dội hơn, trông như một con chim cút bất an sợ hãi.
Tống Nam Tinh nhìn hắn run bần bật, hận không thể chui xuống gầm bàn, bắt đầu tự hỏi rốt cuộc Ngô Hoài đã làm gì mà làm đồng nghiệp sợ đến mức này.
Thấy đối phương không muốn tiếp tục nói chuyện, Tống Nam Tinh đành xách túi nhựa về chỗ ngồi.
Vừa ngồi xuống định xem cuốn sổ, Trình Giản Ninh đã bước tới, vỗ nhẹ vai cậu. Tống Nam Tinh tự nhiên gấp cuốn sổ lại: "Sao vậy?"
Trình Giản Ninh hất cằm về phía phòng tiếp khách, nhỏ giọng nói: "Có khách tới, lễ tân bảo mình ra tiếp. Không phải bạn tò mò à? Đi theo mình thì biết."
Nghe vậy, Tống Nam Tinh vội cất cuốn sổ cùng túi nhựa vào balo: "Được, tôi có cần chuẩn bị gì không?"
Trình Giản Ninh lấy từ ngăn kéo ra hai chiếc áo blouse trắng, một chiếc đưa cho Tống Nam Tinh, một chiếc khoác lên người mình: "Mặc cái này vào, đeo bảng tên nữa."
Nói xong, hắn lấy một chiếc gương nhỏ, cẩn thận chỉnh lại kiểu tóc nét mặt, đảm bảo hình ảnh chuyên nghiệp dễ gần, mới nói với Tống Nam Tinh: "Công ty chúng ta tuy làm tư vấn tâm lý, nhưng bác sĩ tâm lý cũng là bác sĩ, nên phải thể hiện tác phong chuyên nghiệp của ngành y để khách hàng cảm thấy đáng tin."
Trình Giản Ninh dáng người gọn gàng thanh tú, chiếc áo blouse rộng thùng thình che kín các dây số liệu kỳ lạ quấn quanh cơ thể. Thoạt nhìn hắn thực sự có chút nghiêm túc trang trọng.
Tống Nam Tinh khoác áo blouse vào, nói: "Nhưng chúng ta chỉ là nhân viên kinh doanh, đâu phải bác sĩ."
Trình Giản Ninh liếc cậu bằng ánh mắt "học trò này không dạy được", lắc lắc ngón tay: "Trước mặt khách hàng, bạn không thể đặt mình vào vị trí nhân viên kinh doanh. Nhân viên kinh doanh là người bán sản phẩm, còn chúng ta là trợ lý của bác sĩ, giúp khách hàng chẩn đoán sơ bộ và đưa ra lời khuyên. Hiểu chưa?"
Tống Nam Tinh: "..."
Mấy người đúng là giỏi lừa đảo thật.
Tống Nam Tinh ngoan ngoãn gật đầu: "Hiểu rồi, trợ lý Trình."
Trình Giản Ninh nở nụ cười hài lòng, dẫn Tống Nam Tinh đến phòng tiếp khách.
Trước khi vào cửa, hắn thu lại nụ cười, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị, dặn dò Tống Nam Tinh: "Chút nữa bạn chỉ cần đi theo mình quan sát là được. Nếu khách hàng có tình huống bất ngờ, đừng hoảng hốt, cũng đừng tỏ vẻ khác thường kẻo k*ch th*ch họ, hiểu chưa?"
Advertisement
Thấy Tống Nam Tinh nghiêm túc gật đầu, hắn mới đẩy cửa phòng tiếp khách.
Phòng tiếp khách được bài trí theo phong cách châu Âu, rất xa hoa thoải mái. Vị khách mà họ cần tiếp đón ngồi trên ghế sofa gần cửa sổ sát đất. Ghế sofa hơi nghiêng, nên Tống Nam Tinh chỉ thấy được bóng nghiêng của người đàn ông mặc áo phao dáng dài.
Nghe thấy tiếng mở cửa, người này đứng dậy, eo hình như không duỗi thẳng được, khom lưng chào: "Bác sĩ."
Trình Giản Ninh mỉm cười, bắt tay với đối phương, giọng điệu ôn hòa, mời khách ngồi xuống: "Tôi là Trình Giản Ninh, trợ lý của bác sĩ Triệu. Xin hỏi quý danh của anh?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!