Tống Nam Tinh dẫn con rối quay lại khu làm việc.
Do các khớp đã cũ và mòn, động tác của con rối rất chậm chạp. Tống Nam Tinh không thúc giục, chậm rãi đi theo tốc độ của nó. Trên đường đi, các nhân viên khác nhìn thấy cậu đi cùng con rối, ánh mắt không khỏi kính sợ.
Tống Nam Tinh thấy vậy, khóe môi hơi nhếch lên, biết rằng hiệu quả mình muốn đã đạt được.
Cậu để con rối ngồi xuống ghế làm việc của mình, chuẩn bị dọn nửa bàn để nó dùng... Một vũ khí nguy hiểm như này phải để ngay chỗ dễ thấy nhất mới phát huy sức mạnh.
Bên cạnh, Kỷ Giai Giai vừa cãi nhau xong với đồng nghiệp. Quay đầu liền nhìn thấy con rối đang ngồi cạnh mình, sợ đến mức hàm răng run lên, cắn phải lưỡi mình.
Cô ta đau đến mức rít lên, giọng the thé chất vấn Tống Nam Tinh: "Cậu đem nó vào đây làm gì?!"
Tống Nam Tinh rất hài lòng với sự uy h**p mà con rối mang lại, bày ra vẻ mặt vô tội: "Cô nói đúng, nó thật sự đến tìm tôi, cứ nhất quyết bám lấy tôi. Tôi đánh thì đánh không lại, chỉ có thể để nó đi theo thôi."
Cậu liếc qua cái miệng của Kỷ Giai Giai, nó rụt lại như thể muốn đổi chỗ trốn: "Hoặc cô nghĩ cách đuổi nó đi hộ tôi?"
Con rối vốn đang ngồi ngay ngắn trên ghế làm việc, nghe vậy tức khắc lo lắng.
Sao có thể được! Nó không muốn đi!
Nó há rộng miệng, lộ ra hàm răng nhọn hoắt, hai hốc mắt đen sâu hoắm nhìn chằm chằm Kỷ Giai Giai, nhe răng đe dọa.
Kỷ Giai Giai dù chỉ còn lại cái miệng nhưng vẫn cảm nhận được cổ tay không tồn tại nhói đau. Cô ta hoảng loạn hét lên, quay sang gào đồng nghiệp: "Liên quan gì đến tôi! Tôi không muốn ngồi cùng quái vật! Mau đổi chỗ, đổi chỗ!"
Đồng nghiệp không ưa thái độ hống hách của cô ta, nhưng đã tận mắt chứng kiến con rối trông vô hại kia gặm Kỷ Giai Giai chỉ còn lại một cái đầu, nên không rảnh cãi nhau, nhanh chóng thu dọn đồ đạc trên bàn rồi chuyển hẳn sang góc xa nhất bên trái.
Con rối thấy Kỷ Giai Giai bị mình dọa cho chạy mất, quay đầu nhìn Tống Nam Tinh, ánh mắt đầy mong đợi.
Tống Nam Tinh vỗ vỗ nó đầu, tán thưởng: "Không tồi."
Cơ thể con rối cứng đờ, cẩn thận cảm nhận hơi ấm truyền đến từ bàn tay trên đầu mình, hai hốc mắt đen dường như bừng sáng.
"Vui quá."
"Muốn nữa."
"Thích mình thích mình thích mình..."
Tống Nam Tinh nhanh chóng thu tay lại, nhưng trong thần kinh khép kín của con rối, tiếng lẩm bẩm khoe khoang lặp đi lặp lại rất lâu.
Tống Nam Tinh không biết gì cả, thấy vị trí cũ của Kỷ Giai Giai giờ trống không, nghĩ ngợi rồi dọn luôn chỗ bên cạnh: "Sau này mày ngồi đây đi, chỗ này rộng rãi hơn, đỡ phải chen chúc với tao."
Con rối nhìn chỗ cậu chỉ, thực ra nó thích vị trí ban đầu hơn, gần Tống Nam Tinh hơn. Nhưng nó rất nghe lời, chậm rãi bò sang chỗ làm việc mà Tống Nam Tinh dọn ra cho, ngồi ngay ngắn.
Giữa các khu làm việc có vách ngăn cao tầm một thước. Con rối vừa hay có thể đặt đầu lên đó để nhìn Tống Nam Tinh.
Phát hiện điều này, nó lập tức đổi hướng, đôi mắt đen sâu hoắm cứ thế chăm chú nhìn cậu.
Tống Nam Tinh cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt, liếc nó một cái, chẳng nhìn ra được gì từ hai hốc mắt đen kịt, nên mặc kệ nó.
Nhìn một tí thôi mà, chả mất miếng thịt nào.
Cậu không nhận ra rằng trong lỗ mắt của con rối có ánh sáng nhạt lập loè.
"Yếu quá, phải nuôi dưỡng."
"Ăn đi, ăn đi, ăn đi, ăn đi."
"Ăn rồi là mất, không được ăn!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!