Con rối nhìn bàn tay sắp chạm vào mình, đôi mắt đen ngòm ngước lên, không chút do dự há miệng cắn xuống...
Cửa chính vang lên một tiếng thét cao vút chói tai.
Tống Nam Tinh quay đầu lại nhìn, thấy Kỷ Giai Giai đứt lìa từ cổ tay phải, máu từ vết đứt chảy tí tách xuống đất.
Dù thoạt nhìn có vẻ tức giận nhưng trên mặt cô ta lại hiện rõ vẻ đau đớn cực kỳ. Cả gương mặt vặn vẹo méo mó vì giận dữ, cổ dài ngoằng ra, trên gương mặt mịn màng nhô lên ba cái miệng đầy răng sắc nhọn.
Dáng vẻ của cô ta dị dạng kinh khủng, Tống Nam Tinh nhíu mày nhìn, nhưng các nhân viên trong công ty lại chẳng mấy ngạc nhiên. Nghe thấy động tĩnh, họ thi nhau chạy ra cửa xem náo nhiệt.
Tống Nam Tinh vẫn ngồi yên tại chỗ làm việc, bị nhóm người chắn tầm nhìn kín mít. Chỉ có thể nghe tiếng Kỷ Giai Giai hét chói tai không ngừng, tức giận tới nỗi vỡ giọng: "AAA! Tao giết mày!"
Con rối liếc cô ta, phì phì nhổ ra mấy mẩu xương vụn.
Kỷ Giai Giai lập tức kích động, ba cái miệng đầy răng nanh "rắc rắc" cắn chặt, nước dãi nhỏ tong tong, gào thét nhào vào con rối.
Con rối ngồi co ro trong góc tường, không có chỗ nào để lui. Nó cúi đầu, dùng ngón tay gỗ thô ráp xù xì, vụng về viết viết vẽ vẽ trên mặt đất.
Cùng lúc đó, cái miệng to của Kỷ Giai Giai đã tới, một phát cắn đứt đầu con rối.
Đầu gỗ cứng hơn cô ta tưởng. Kỷ Giai Giai tức giận cắn mạnh, không những không làm vỡ đầu con rối mà còn gãy nguyên hàm răng.
Cô ta ôm họng r*n r* đau đớn, nhổ cái đầu ra, miệng toàn là máu.
Cái đầu gỗ rơi xuống đất, lăn lông lốc vài vòng, dừng lại bên cạnh thân hình không đầu.
Con rối dùng hai tay nhặt cái đầu lên, chùi chùi, rồi gắn lại vào cổ. Sau đó lại tiếp tục cúi đầu viết viết vẽ vẽ trên sàn nhà.
Kỷ Giai Giai tức đến mặt mũi vặn vẹo, hai cái miệng còn lại nghiến chặt, phát ra âm thanh ma sát ken két rợn người, nhưng cô ta không dám hành động liều lĩnh.
Lúc này, con rối cuối cùng cũng hoàn thành nét vẽ của mình. Nó ngẩng đầu nhìn Kỷ Giai Giai, đôi mắt đen ngòm ẩn hiện ánh sáng đỏ ngầu.
Kỷ Giai Giai chợt rùng mình, hai chân đột nhiên ngứa ran, như có thứ gì đó đang bò lên.
Cúi xuống nhìn, cô ta thấy một đám ký hiệu méo mó quái dị như đàn côn trùng dày đặc đang tràn lên từ mặt đất, chỉ trong chớp mắt đã ăn sạch hai bắp chân cô ta, để lại xương cốt trắng hếu.
"AAAAAA! Cút đi!" Kỷ Giai Giai hét lên, hai tay điên cuồng bới móc phần chân, cố gắng xua đuổi thứ đó.
Nhưng vốn dĩ chúng không phải côn trùng, mà là lời nguyền của con rối. Loạt ký hiệu đỏ đen uốn lượn như bầy sâu, chui vào xương thịt cô ta, điên cuồng gặm nhấm.
Khi cô lao công nhận được thông báo đến dọn dẹp, Kỷ Giai Giai chỉ còn lại một cái đầu, phần th*n d*** đã bị ăn sạch chỉ còn khung xương trắng hếu.
Con rối vẫn ngồi co ro trong góc giữa cửa và tường, đôi mắt đen láy đảo quanh đám nhân viên xem náo nhiệt, không tìm thấy Tống Nam Tinh, rất là mất mát.
Cô lao công nhìn con rối, rồi quay sang đống máu me và tàn tích đầy sàn, ánh mắt lạnh tanh nhìn chằm chằm vào Kỷ Giai Giai: "Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng làm bẩn sàn nhà! Đừng làm bẩn sàn nhà! Đừng làm bẩn sàn nhà!"
Kỷ Giai Giai bị ánh mắt đỏ ngầu của cô lao công dọa sợ, một trong ba cái miệng hét lên, cưỡng ép rời khỏi mặt cô ta, bò lên mặt một đồng nghiệp gần đó.
Cô lao công vẫn không ngừng nhắc đi nhắc lại: "Đừng làm bẩn sàn nhà," giọng càng lúc càng cao vút, miệng càng lúc càng rộng. Cuối cùng, đầu cô ta tách ra làm đôi, răng cưa sắc nhọn sáng lóa, một phát cắn nát đầu Kỷ Giai Giai.
Nhai "răng rắc" xong, cô lao công mới bình tĩnh lại, gương mặt lạnh tanh bắt đầu im lặng lau sàn.
Con rối trong góc bị ngó lơ hoàn toàn.
Nhóm nhân viên xem náo nhiệt lập tức tản đi như chim chóc bị hoảng sợ.
Cái miệng còn lại của Kỷ Giai Giai đang bám trên mặt đồng nghiệp run rẩy nói: "May mà mình chạy nhanh."
Đồng nghiệp ghét bỏ nói: "Biến khỏi mặt tôi ngay, đồ quái vật!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!