Nửa năm sau.
Sau nửa năm tái thiết, Đồng Thành đã khôi phục lại sự nhộn nhịp trước kia.
Có điều do dân số giảm, nên hiện tại toàn bộ cư dân ở khu ngoại thành đã chuyển vào nội thành. Vì thế tuy số lượng người ít hơn trước, nhưng thành phố lại có vẻ sôi động hơn cả thời điểm trước thảm họa.
Tống Nam Tinh xách một giỏ trái cây, bên trái là Trình Giản Ninh ríu rít không ngừng, bên phải là Tề Mộc lải nhải liên tục. Một nhóm người ồn ào nhí nhố mênh mông cuồn cuộn, thu hút ánh mắt tò mò của không ít người qua đường.
Tông Thiên Nguyên đi sau một bước để giữ đội hình ổn định, thấy mọi người ai nấy đều phấn khích, hắn không nhịn được nhắc nhở: "Đội trưởng Sở bây giờ vẫn còn rất yếu. Bệnh viện chỉ cho phép thăm trong mười phút, các cậu nghĩ trước xem muốn nói gì, rồi lần lượt vào. Đừng làm ồn quá."
Các đội viên đang ríu rít lập tức im lặng. Trình Giản Ninh hỏi: "Chừng nào đội trưởng Sở mới được xuất viện?"
Tống Nam Tinh cũng rất quan tâm đến chuyện này, nhìn về phía Tông Thiên Nguyên.
Tông Thiên Nguyên lắc đầu: "Vẫn chưa biết."
Tình trạng của Sở Yên vẫn chưa ổn định, cần được theo dõi và điều dưỡng. Hiện có một đội ngũ chuyên trách điều trị cho cô, tuy vậy vẫn chưa đưa ra được phác đồ hoàn chỉnh.
Dù sao thì Sở Yên vừa mới ngưng tụ ra hình người.
Trước đó ai cũng nói rằng Sở đội sẽ trở lại, nhưng thực tế tàn khốc đến mức chẳng ai dám nuôi hy vọng quá lớn. Nào ngờ nửa tháng trước, lính gác ở khu rêu phong đột nhiên trông thấy một người phụ nữ tr*n tr**ng, loạng choạng bước ra từ bên trong. Khi tiến lại kiểm tra, họ phát hiện đó chính là Sở Yên.
Tin tức này ngay lập tức chấn động toàn bộ Trung Tâm Tiếp Nhận. Sở Yên đang trong trạng thái mơ hồ lập tức được đưa vào Trung Tâm Sức Khỏe Tinh Thần để điều trị.
Bác sĩ nói rằng thể trạng của cô cực kỳ yếu ớt, cần được cách ly trong phòng vô trùng 24/24. Sau nửa tháng điều trị, hôm qua, Tông Thiên Nguyên nhận được tin mới nhất: tình trạng của cô đã khá hơn, thần trí cũng dần hồi phục. Sau khi trao đổi với đội ngũ điều trị, bác sĩ đã đồng ý cho phép họ vào thăm mười phút.
Khi cả nhóm đến dưới tòa nhà trung tâm y tế mới, họ bắt gặp Hàn Chí đang ôm một bó hoa chờ đợi.
Mái tóc điểm bạc bên thái dương Hàn Chí đã được nhuộm đen, thần sắc cũng trở lại như trước, trông chẳng khác gì vị đội trưởng trầm ổn mà Tống Nam Tinh gặp lần đầu tiên.
Từ sau khi Sở Yên gặp chuyện, Hàn Chí là người lui tới khu rêu phong nhiều nhất, thậm chí có thời gian tự mình túc trực ở đó. Nếu không phải vì thảm họa xảy ra, nhân lực thiếu thốn, e rằng anh ta sẽ không rời đi.
Tâm tư của anh ta quá rõ ràng. Tống Nam Tinh bước đến vỗ vai anh ta, cả nhóm thu lại sự ồn ào, cùng nhau đi về phía phòng bệnh.
Thay đồ vô trùng xong, mọi người nhẹ tay nhẹ chân đi vào phòng bệnh.
Sở Yên biết họ sẽ đến, ngồi chờ sẵn. Ánh mắt cô quét qua từng gương mặt quen thuộc, rồi cảm thán: "Tôi không ngờ mình còn có thể gặp lại mọi người."
Nhớ lại những chuyện đã qua, ai nấy đều không khỏi bùi ngùi.
Tông Thiên Nguyên lên tiếng: "May mà thảm họa đã qua đi, bạn bè cũ đều đoàn tụ."
Sở Yên còn yếu, không nói thêm gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Mười phút không dài, mỗi người chỉ nói được vài câu, thời gian đã hết. Còn lại ba bốn phút cuối cùng, cả nhóm đồng loạt rút lui, để lại khoảng không riêng tư cho Hàn Chí.
Tống Nam Tinh quay đầu nhìn lại. Qua lớp kính trong suốt, cậu thấy Hàn Chí cúi người, cẩn thận trò chuyện với Sở Yên. Trên gương mặt cả hai đều nở nụ cười.
Trình Giản Ninh khoác tay lên vai cậu, cảm thán: "Tốt thật đấy, nhìn mà cũng muốn yêu đương."
Tống Nam Tinh liếc hắn một cái, thầm nghĩ e rằng hơi khó, ngoài miệng vẫn an ủi: "Muốn yêu đương thì tự cố gắng đi."
Trình Giản Ninh mặc sức tưởng tượng: "Bây giờ thời thế yên ổn, ngày nghỉ mà chúng ta tích lũy cũng dư dả, sao không nhân dịp này đi du lịch một chuyến? Hay là đến Thành Phố Trung Tâm chơi đi?"
Sau khi Melthas biến mất, thời tiết cực đoan cũng khôi phục bình thường.
Giờ đây, không còn lo lắng về việc đang đi đường thì bất ngờ gặp sương mù nữa. Chín thành phố lớn ngày càng thắt chặt liên kết, sự giao lưu giữa các đô thị cũng dần được khôi phục. Đường cao tốc bị bỏ hoang ngoài vùng hoang dã đang được tu sửa, đưa vào tái sử dụng. Hiện tại người dân đã có thể đi đến các thành phố khác thông qua các tuyến đường chính thức.
Nhân viên nội bộ giống Tống Nam Tinh còn có quyền lợi được di chuyển miễn phí.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!