Chương 124: (Vô Đề)

Mặt đất đen kịt kéo dài về phía trước, không thấy điểm cuối.

Tống Nam Tinh vừa đi vừa nghỉ, cuối cùng cũng đến được sảnh lớn ở điểm cuối, nơi cậu trông thấy một chiếc ngai xương trắng khổng lồ.

Ngai xương hình tròn tọa tại trung tâm đại sảnh, phía dưới là vô số bộ xương không rõ nguồn gốc được chất chồng thành bậc thang, xoắn ốc uốn lượn dẫn l*n đ*nh đặt ngai xương. Chỉ cần đứng dưới ngai cũng có thể cảm nhận được hơi thở tử vong lạnh lẽo cùng luồng xao động âm ỉ chảy trong huyết mạch.

Dưới sự mê hoặc vô thanh ấy, cơ thể Tống Nam Tinh vô thức biến đổi. Tròng mắt cậu mất kiểm soát chuyển thành sắc đỏ sẫm với đồng tử ngang, cơ thể kéo dài phân tách. Những xúc tu ẩn dưới da lần lượt trồi ra ngoài, quẫy động xung quanh, phát ra âm thanh sền sệt gấp gáp.

Tống Nam Tinh liếc nhìn Thẩm Độ bên cạnh, chậm rãi bước lên bậc thang trắng toát bằng đôi chân guốc dài, dáng vẻ thong dong mà tao nhã.

Cậu đi rất chậm, gần như đi bước một dừng một lần, thỉnh thoảng còn vuốt nhẹ những mảnh xương trắng, cảm nhận rõ ràng sự thúc giục cấp bách từ ngai xương.

Đây chính là ngai xương trong truyền thuyết.

Trong vòng thần kinh, Thẩm Độ nói: "Đống xương này lớn hơn nhiều so với lúc anh còn ở đây. Có vẻ từ khi anh rời đi, Melsas đã nuốt chửng không ít con mồi."

Người thường không thể đi đến trung tâm Melthas, chỉ có đồng loại sở hữu sức mạnh vượt trội mới có thể đặt chân đến đây.

Tống Nam Tinh hỏi: "Trước đây anh sống ở đây à?"

Không nói thẳng, nhưng giọng điệu mang theo ý châm chọc.

Thẩm Độ ho khẽ một tiếng, hơi mất tự nhiên: "Ngai xương gì đó là truyền thuyết do loài người bịa ra thôi. Lúc anh ở đây, nơi này chỉ đơn giản là chỗ ăn uống."

Một vị tà thần mới sinh đầy sức mạnh hành động theo bản năng. Khi phát hiện Melthas chủ động thu hút con mồi đến cửa, đương nhiên anh phải chiếm cứ vị trí trung tâm, ung dung chờ đợi Melthas dâng mồi cho mình.

Tống Nam Tinh nhếch khóe môi, không tiếp tục truy hỏi vấn đề có thể khiến bạn trai lúng túng này nữa.

"Anh nói xem, Melthas đang ẩn nấp ở đâu? Trông như thế nào?"

Thẩm Độ lắc đầu: "Thật ra anh cũng chưa từng thấy Melthas."

Lúc trước anh chỉ chiếm cứ địa bàn, không bận tâm đến chủ nhân thật sự của nơi này. Chỉ cần đối phương chăm chỉ mang con mồi đến là được.

Dù sao thì, có ai ăn cơm mà lại để ý nhân viên giao hàng trông ra sao đâu.

Tống Nam Tinh tiếc nuối thở dài, bước từng bước lên bậc thang, đi đến trước ngai xương.

Chiếc ngai được kết từ xương trắng, ngồi trên đó có thể bao quát toàn bộ thành phố đen tối bên dưới, mang đến cảm giác kiểm soát tuyệt đối, như thể quyền lực nằm trọn trong lòng bàn tay.

Cảm giác mãnh liệt này thôi thúc Tống Nam Tinh ngồi xuống ngai xương ngay lập tức.

Cậu cúi người phủi lớp bụi trên ngai.

Khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào ngai xương, một loại hưng phấn tột độ bùng nổ trong trí não, khiến đồng tử cậu giãn rộng. Những xúc tu rủ xuống mặt đất cũng trở nên kích động, quẫy đạp không yên.

Cậu khó khăn chống lại cảm giác hưng phấn điên cuồng này, nói trong vòng thần kinh với Thẩm Độ: "Xem ra năng lực của Melthas thiên về kiểm soát tinh thần."

Cậu l**m đôi môi khô khốc vì phấn khích quá mức, chậm rãi nói: "Em muốn thử ngồi lên đó."

Thẩm Độ quan sát sắc mặt cậu, chuẩn bị sẵn sàng ra tay kéo người về nếu có điều bất thường: "Em chắc chắn mình vẫn tỉnh táo chứ?"

"Không chắc lắm, nhưng em nghĩ có thể thử."

Tống Nam Tinh xoay người đối diện với anh, đôi mắt đỏ sẫm hơi nheo lại, toát lên vẻ tà mị phi nhân loại. Cậu đặt hai tay lên tay vịn bằng xương, chậm rãi ngồi xuống.

Khoảnh khắc hoàn toàn ngồi lên ngai, tim cậu co rút mãnh liệt, cơn hưng phấn đạt đến cực hạn hóa thành cảm giác thỏa mãn tuyệt đối của kẻ nắm quyền, lan tràn khắp tứ chi. Cảm xúc khoái lạc tựa thuốc phiện khiến cậu vô thức đắm chìm, đồng thời thả lỏng cảnh giác.

Chính lúc này, Melthas xuất hiện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!