"Tông Thiên Nguyên?!"
Ngay khi Tông Thiên Nguyên kề cận giới hạn, một giọng nói trong trẻo xé toạc cơn đè ngạt khó thở.
Tống Nam Tinh đặt tay lên vai hắn, cau mày quan sát sắc mặt kh*ng b* của Tông Thiên Nguyên... Đồng tử hoàn toàn lật ngược chỉ còn tròng trắng, hơn nữa do xuất huyết, trong tròng mắt nổi mạch máu xanh gồ ghề dữ tợn, kéo dài từ khóe mắt lan ra khắp đầu, trông vừa đáng sợ vừa dữ tợn.
Tông Thiên Nguyên dần lấy lại ý thức, trước tiên cảm thấy đau nhức căng tràn trong đầu cùng cảm giác khô rát nơi hốc mắt. Hắn cúi người ôm đầu, đau đớn nhắm nghiền mắt lại, mất một lúc lâu mới thoát ra khỏi cảm giác mất kiểm soát kinh khủng vừa rồi. Nhưng tổn thương ở mắt không thể hồi phục ngay lập tức, hắn miễn cưỡng mở mắt, hoài nghi nhìn về phía Tống Nam Tinh.
Tống Nam Tinh lo lắng nhìn hắn: "Anh bị sao vậy?"
Vừa rồi cậu cảm thấy hơi thở của Tông Thiên Nguyên trở nên bất ổn, nên mới lên tiếng gọi.
Tông Thiên Nguyên chậm chạp chớp mắt, ánh mắt lại lần nữa rơi xuống chân Tống Nam Tinh. Bây giờ tầm nhìn của hắn vô cùng mơ hồ, như thể bị bao phủ bởi một lớp màng đỏ máu. Hình bóng Tống Nam Tinh phản chiếu trong mắt hắn cũng nhuốm sắc đỏ quỷ dị.
Những xúc tu quằn quại ban nãy đã biến mất. Tông Thiên Nguyên nhìn chằm chằm dưới chân Tống Nam Tinh, nhất thời không chắc vấn đề nằm ở cậu hay bản thân hắn xuất hiện dấu hiệu mất kiểm soát.
Thấy sắc mặt hắn tái mét, Tống Nam Tinh đề nghị: "Anh có muốn nghỉ ngơi một lát không?"
Tông Thiên Nguyên chậm rãi ngước mắt, môi mấp máy: "Vừa rồi tôi thấy..."
Hắn muốn xác nhận điều gì đó, đến khi mở miệng lại ngập ngừng.
Tống Nam Tinh chú ý thấy ánh mắt hắn cứ dán vào chân mình như tìm kiếm gì đó. Cậu thoáng ngẩn ra, cúi đầu nhìn xuống: "Anh thấy cái gì?"
Tông Thiên Nguyên nuốt khan, nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, rồi nhớ lại cuộc trò chuyện giữa Tống Nam Tinh và Ấn Tô. Chung quy vẫn nuốt lại lời định hỏi.
Hắn lắc đầu: "Không có gì, có lẽ do mấy ngày nay tôi làm việc quá sức."
Tống Nam Tinh nhớ đến năng lực của hắn, nghi ngờ Tông Thiên Nguyên thực sự đã nhìn thấy thứ gì đó. Nhưng vì đối phương không chịu nói, cậu nhất thời không biết nên nói thế nào, thế là cả hai ngầm hiểu bỏ qua vấn đề này.
Thời gian cấp bách, Tống Nam Tinh không có nhiều thời gian để hàn huyên, rất nhanh sau đó cùng Thẩm Độ rời khỏi hầm trú ẩn.
Tông Thiên Nguyên viện cớ muốn nghỉ ngơi, tự mình tiễn bọn họ ra ngoài.
Mặc dù Tống Nam Tinh không yêu cầu bất kỳ hỗ trợ nào, nhưng Đồng Thành vẫn tận lực cung cấp vật tư hữu dụng, tất cả đều được chất lên một chiếc xe bọc thép trang bị công nghệ tối tân nhất.
Tống Nam Tinh không từ chối, nhận lấy chìa khóa, lên xe, hạ cửa kính, quay sang Tông Thiên Nguyên chào tạm biệt: "Lần này tôi không kịp gặp mấy người Trình Giản Ninh, anh giúp tôi nhắn lại, bảo họ bảo trọng, đợi tôi về rồi tụ họp nhé."
Lúc nói câu này, vẻ mặt cậu rất bình thản, không giống người sắp bước vào trận chiến sinh tử, mà như người bình thường chuẩn bị đi phượt.
Tông Thiên Nguyên nhớ lại những xúc tu chui ra từ cơ thể cậu, trầm mặc một lúc vẫn không nhịn được mà hỏi: "Cậu... có thực sự sẽ quay về không?"
Suốt hơn một tháng qua, với tư cách là người phụ trách Trung Tâm Tiếp Nhận, hắn đã tiếp xúc với Thành Phố Trung Tâm rất nhiều, cũng đọc được các tài liệu mà trước đây hắn không có quyền truy cập. Tống Thành có thể thông qua nghi thức hiến tế tà ác để thành thần, vậy còn Tống Nam Tinh... cậu có thể không?
Từ rất sớm, Tống Nam Tinh đã bộc lộ năng lực khác hẳn người thường.
Tông Thiên Nguyên không thể ngăn mình suy nghĩ. Người đang đứng trước mặt hắn bây giờ, liệu có còn là người bạn trước kia, hay đã trở thành một thực thể nguy hiểm?
Tống Nam Tinh nhận ra sự do dự trong mắt hắn, cười nhẹ: "Dĩ nhiên tôi sẽ về. Nhà của tôi, bạn bè của tôi đều ở đây."
Khi nói đến chữ "nhà", giọng cậu vô thức trở nên mềm mại.
Sợi dây căng chặt trong lòng Tông Thiên Nguyên thoáng thả lỏng, hắn gật đầu tiễn biệt: "Cẩn thận nhé."
Tống Nam Tinh vẫy tay, kéo cửa kính lên, khởi động xe lao thẳng vào khu vực sương mù.
Thẩm Độ ngồi bên ghế phụ bấy giờ mới mở miệng: "Vừa rồi cậu ta đã thấy."
Tống Nam Tinh cũng nhận ra. Cậu đã học được cách chuyển đổi hình thái, nhưng thời gian quá ngắn, chưa thể kiểm soát toàn bộ cơ thể một cách hoàn mỹ, khó tránh khỏi sơ suất. Không may là lần này lại để lộ trước mặt Tông Thiên Nguyên, một người có năng lực đặc biệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!