Chương 11: (Vô Đề)

Không còn bị ngăn cản, bạch tuộc xanh lam thỏa mãn duỗi các xúc tu, ung dung lượn quanh phòng khách như chủ nhà.

Phòng khách của con người đối với nó hơi nhỏ, nhưng sự nhỏ bé này cũng có lợi ích riêng: Căn nhà không quá lớn giống như một chiếc lọ kín, giữ lại toàn bộ hương thơm của Tống Nam Tinh, toàn bộ không khí được mùi hương tuyệt diệu ấy nhuộm đẫm.

Những xúc tu màu xanh lam trong suốt trượt qua từng tấc sàn, từng món đồ nội thất, để lại chút hương vị biển khơi thoang thoảng. Nhưng mùi hương này nhanh chóng hòa lẫn vào không khí, không để lại dấu vết gì.

Sau khi đánh dấu toàn bộ căn nhà là lãnh địa của mình, bạch tuộc xanh lam mới dùng xúc tu vặn tay nắm cửa phòng ngủ.

Tống Nam Tinh đã ngủ say.

Thân hình thanh mảnh, gầy gò chìm sâu vào đệm giường mềm mại. Gương mặt hơi nghiêng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt trong bóng tối.

Bạch tuộc xanh lam đứng cạnh giường, tám xúc tu kích động bò dọc theo mép giường, vì chưa được cho phép, chúng không thể chạm vào con người nằm giữa, chỉ có thể để lại vài vệt nước ẩm ướt trên ga giường màu xanh đậm.

Trong phòng ngủ yên tĩnh vang lên những tiếng thì thầm mà con người không thể nghe thấy:

"Thơm quá."

"Ăn đi, ăn đi, ăn đi..."

"Đói quá..."

"Không phải thức ăn, không được ăn."

Tiếng tranh cãi lấp đầy căn phòng ngủ nhưng không đánh thức người đang say giấc. Người nọ ngủ mơ trở mình, mái tóc đen xõa tung, che khuất hơn nửa khuôn mặt.

Tiếng cãi cọ lập tức ngưng bặt, chuyển thành tiếng lẩm bẩm lặp đi lặp lại:

"Không thấy nữa."

"Không thấy nữa."

"Không thấy nữa."

"..."

Tám xúc tu chen chúc nhau muốn vén tóc che khuất khuôn mặt, lại vì không ai nhường ai, cuối cùng chúng rối lại thành một cục.

"Rối rồi."

"Rối rồi."

"Rối rồi."

"..."

Tiếng xì xào lại vang lên, bị một giọng nói trầm lạnh quát: "Câm miệng."

Giống như nhận được mệnh lệnh, mọi âm thanh lập tức biến mất. Các xúc tu rối ren cũng ngừng quẫy đạp, dễ dàng tháo gỡ.

Một xúc tu khẽ khàng vươn tới phía trên Tống Nam Tinh. Đầu xúc tu không có giác hút hơi co lại, nhẹ nhàng gạt mái tóc che khuất khuôn mặt.

Lúc vén tóc, đầu xúc tu vô tình chạm vào má của người nọ. Làn da ấm áp mềm mại, cảm giác dịu dàng truyền từ đầu xúc tu khiến căn phòng vừa yên tĩnh lại vang lên âm thanh kinh ngạc cảm thán:

"Mềm quá."

"Ấm quá."

"Thích quá, thích quá, thích quá..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!