"Mùa mưa đỏ sắp đến, thành phố chúng ta sẽ khởi động chế độ phản ứng khẩn cấp cấp 1 cho cảnh báo đỏ về thời tiết cực đoan vào ngày 8 tháng 4. Trong thời gian này, đề nghị người dân hạn chế ra ngoài khi không cần thiết. Nếu buộc phải ra ngoài, hãy thực hiện đầy đủ các biện pháp bảo vệ... Nếu gặp thời tiết cực đoan khi đang di chuyển, hãy lập tức tìm phòng an toàn gần nhất và gọi đường dây nóng cứu hộ 9999 để được hỗ trợ..."
Tiếng phát thanh khẩn cấp bất ngờ vang lên trong văn phòng, giọng đọc máy móc lặp đi lặp lại khiến bầu không khí vốn đã căng thẳng gần cuối giờ làm trở thành quả bom nổ tung, gây ra một trận k** r*n ầm ĩ.
"Năm nay mùa mưa đến sớm quá vậy? Mới có ngày 8 thôi mà."
"Tôi có hẹn bạn gái đi xem phim cuối tuần, thế này thì toi rồi."
"Hẹn hò gì nữa? Tôi nghe bạn làm ở trung tâm phòng chống bệnh truyền nhiễm nói năm nay tỷ lệ mắc bệnh lại tăng, bệnh viện tâm thần không đủ chỗ... Nhân lúc trời chưa mưa mau đi mua ít đồ ăn nước uống về trữ ở nhà đi..."
Đủ kiểu phàn nàn và bàn tán đan thành chiếc lưới nặng nề phủ lên tất cả mọi người. Bầu không khí thư giãn cuối giờ tan biến, ai nấy đều trầm mặc. Phòng nhân sự cũng nhanh chóng thông báo trong nhóm chat hôm nay được phép tan làm sớm.
Mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc, vội vàng rời đi.
Người cuối cùng rời khỏi là Từ Tài, định khóa cửa thì khóe mắt chợt thấy một bóng người lắc lư ở góc phòng. Hắn giật mình, nhìn kỹ lại rồi thở phào nhẹ nhõm, thắc mắc hỏi: "Tống Nam Tinh, cậu chưa về à?"
Người bị gọi tên chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng bệch hiện lên trong ánh sáng mờ nhạt văn phòng, đôi mắt đen như mực trên gương mặt trắng ấy nhìn chăm chú về phía Từ Tài, khiến hắn không khỏi rùng mình.
Từ Tài như sợ lạnh chà xát cánh tay, không đợi Tống Nam Tinh trả lời đã ném lại một câu "Khi nào về nhớ khóa cửa" rồi vội vã bỏ chạy.
Tống Nam Tinh thu lại tầm mắt, nhìn bên ngoài qua cửa kính.
Bây giờ là 4 giờ 35 phút chiều, nhưng trời bên ngoài đã tối sầm. Người và xe cộ trên đường phố vẫn rất đông, tất cả đều hối hả. Làn sương mỏng lơ lửng trong không khí bị người đi đường kéo tản ra khắp nơi.
Sắp có sương mù rồi.
Tống Nam Tinh đứng lên, gom hết điện thoại và vài món đồ lặt vặt trên bàn vào ba lô chuẩn bị về nhà. Ánh mắt lướt qua bể cá thủy tinh nhỏ ở góc bàn, cậu thoáng do dự, băn khoăn không biết có nên mang nó về không.
Bể cá hình cầu, to khoảng bằng một quả bóng bầu dục, chứa một nửa nước trong veo. Một con bạch tuộc nhỏ màu xanh nhạt trông giống như miếng thạch đang vui vẻ vươn xúc tu bơi bên trong.
Tống Nam Tinh không biết giống bạch tuộc này là gì. Sáng nay ma xui quỷ khiến cậu đã mua nó từ một sạp hàng của bà lão trên đường đi làm. Mua xong cậu hối hận... Bởi vì cậu chưa từng chuẩn bị cho việc nuôi bất kỳ con vật nào, thậm chí không biết thường thức cơ bản về cách chăm sóc bạch tuộc.
Nhưng năm nay mùa mưa đến sớm, có lẽ sẽ phải làm việc ở nhà một thời gian dài. Nếu để lại bể cá ở bàn làm việc, chắc chắn con bạch tuộc này sẽ chết.
Do dự một lát, Tống Nam Tinh đưa tay nhấc bể cá lên.
Con bạch tuộc nhỏ màu xanh nhạt lặng lẽ trôi nổi trong nước. Theo làn nước rung động, nó vươn những xúc tu mềm mại, chậm rãi bơi đến sát thành bể. Nó dán mình vào lòng bàn tay Tống Nam Tinh qua lớp kính dày, trông như một chiếc giác hút nhỏ.
Tống Nam Tinh không đi thang máy mà chậm rãi bước từng bậc xuống tầng một. Khi bước ra khỏi tòa nhà trung tâm trao đổi, trên đường đã không còn bóng người, chỉ thi thoảng có xe vụt qua. Lớp sương mỏng ban đầu giờ đã dày đặc hơn, như một sinh vật sống cuộn trào bao bọc lấy Tống Nam Tinh.
Con phố tĩnh lặng vắng người bỗng chốc trở nên ồn ào...
Tiếng thì thầm vang lên từ khắp bốn phương tám hướng, ở đằng xa thấp thoáng có bóng người di chuyển, và ở tầng mây phía trên đầu Tống Nam Tinh, một cái bóng khổng lồ chậm rãi bay qua.
Cùng lúc đó, xúc cảm trơn trượt quen thuộc chậm rãi bò lên từ mắt cá chân Tống Nam Tinh. Tốc độ không quá nhanh khiến cậu cảm nhận rõ ràng sự lạnh lẽo và dính nhơm nhớp trên da.
Nó bò lên như một con rắn, quấn quanh Tống Nam Tinh, tựa như muốn kéo cậu vào nơi sâu thẳm nào đó.
Tống Nam Tinh biết, thứ đó không phải là rắn.
Cậu không xa lạ gì với trải nghiệm này, mỗi khi vô ý bước chân vào sương mù, cậu sẽ gặp phải nó.
Tống Nam Tinh không biết nó là gì, cũng không muốn tìm hiểu.
Từ khi còn nhỏ, mẹ cậu đã luôn căn dặn rằng, thế giới này rất nguy hiểm. Nếu muốn sống sót trong vùng đất bóng tối quấn quanh bụi gai này, cách tốt nhất là kiểm soát trí tưởng tượng của mình. Đừng nhìn, đừng nghe, đừng nghĩ.
Càng tìm hiểu càng dễ lạc lối.
Dựa vào kinh nghiệm trước đây, Tống Nam Tinh biết rằng chỉ cần bản thân giữ bình tĩnh, giả vờ không nhận ra sự tồn tại của nó, thì sẽ không gặp nguy hiểm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!