Vương Cửu Quý cảm thấy nhất định bản thân đang nằm mơ. Hắn bấm mạnh vào đùi một cái, tức thì hét lên đau đớn.
Không, không phải đang mơ.
Nhưng nếu không phải mơ, thì làm sao giải thích được những gì đang diễn ra trước mắt?
Chỉ trong nháy mắt, đám lâu la của hắn đã nằm la liệt trên mặt đất, kẻ thì ôm bụng, người thì r. ên rỉ không ngừng. Mà người ra tay lại đang đứng ung dung, một chân đạp nhẹ lên bậc thềm gần đó, nhàn nhã phủi bụi trên vạt áo. Cảm nhận được ánh mắt của Vương Cửu Quý, nàng khẽ ngoảnh sang nhìn.
Ánh mắt trong trẻo, nhưng lại khiến toàn thân hắn lạnh toát, nổi hết da gà.
Đây không phải Hòa Yến mà hắn từng biết.
Hòa Yến vốn là một thiếu nữ xinh đẹp, kiêu ngạo và tham mộ hư vinh, thường thích chiếm lợi nhỏ. Nàng giống như bao thiếu nữ khác ở kinh thành, tâm cao hơn trời nhưng mệnh lại mỏng như tờ giấy. Nếu may mắn, có thể nàng sẽ gả vào một gia đình quyền quý làm thiếp.
Nếu không, nàng chỉ có thể gả cho người thường, sống một cuộc đời ai oán. Hòa Tuy nuôi dưỡng nàng như một tiểu thư, chưa từng để nàng phải đụng tay vào việc nặng nhọc. Đôi tay kia, nếu không để đánh đàn thì cũng là để thêu thùa, ít nhất cũng không phải để đánh người.
Vậy mà vừa rồi, Vương Cửu Quý tận mắt nhìn thấy Hòa Yến dùng chính đôi tay đó, nắm thành quyền, đánh ngã một tráng hán chỉ trong một chiêu. Hắn vẫn còn nhớ rõ khi nàng nắm lấy cánh tay hắn, chưa kịp cảm thấy tê dại thì đã bị cơn đau điếng ập tới, buộc hắn phải thét lên thảm thiết.
Những ngón tay mềm mại đó, sao lại sắc bén như lưỡi rìu thế kia?
Nữ nhân này thật đáng sợ. Nàng đã ăn thần đan diệu dược gì mà qua một đêm, sức mạnh lại trở nên kinh khủng như vậy? Làm sao một thiếu nữ có thể đánh bại mười mấy tên côn đồ của hắn chứ?
Vương Cửu Quý bỗng thấy sống lưng lạnh toát, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi. Hắn thật muốn khóc.
Khi hắn còn chưa nghĩ ra nên cầu xin thế nào, thì đã thấy thiếu nữ chầm chậm tiến về phía mình.
"Cô nãi nãi tha mạng!" Giờ khắc này, lý trí của Vương Cửu Quý đã hoàn toàn tan biến. Hắn buột miệng thốt lên:
"Là ta có mắt mà không thấy Thái Sơn! Xin ngài đại nhân đại lượng, tha cho ta một con đường sống!"
Hòa Yến nhìn hắn, nét mặt bình thản.
"Về sau đừng tặng cho ta những thứ lễ vật như vậy nữa," nàng nói với giọng điềm tĩnh, Ta không thích.
"Được, được, được, được!"
Vương Cửu Quý lập tức lặp lại liên tục, như thể sợ nàng không tin. Hắn vội vàng nói thêm:
"Ngài thích thứ gì cứ nói, ta sẽ mua cho ngài… Được không?"
"Không cần, vô công bất thụ lộc," Hòa Yến khẽ cười,
"Chúng ta là hàng xóm láng giềng, sau này đừng đùa giỡn với nhau như thế nữa."
Vâng, vâng, vâng, Vương Cửu Quý cảm động đến mức suýt rơi nước mắt.
Nhưng ngay lúc hắn đang thấy mình được tha, Hòa Yến lại tiếp lời:
"Tuy nhiên, ta còn có chuyện muốn hỏi ngươi."
……
Một lát sau, Hòa Yến bỏ lại đống hỗn độn phía sau, nhẹ nhàng bước đi, để mặc đám người Vương Cửu Quý r. ên rỉ lăn lộn trên đất. Bước chân nàng nhanh nhẹn, nhẹ nhàng, không mảy may để ý đến cảnh tượng vừa qua.
Nàng không hề hay biết rằng, trên tầng cao của Túy Ngọc Lâu, một bàn tay cầm quạt từ từ thả sa mành xuống, che lại toàn bộ quang cảnh rối ren bên dưới.
"Từ bao giờ nữ tử trong kinh thành lại trở nên dũng mãnh như vậy?" Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, hàm chứa chút ý cười và hài hước.
"Chẳng lẽ đây là lý do cữu cữu người chậm chạp không muốn đính hôn, cưới vợ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!