Buổi tối, gió từ khe cửa sổ lùa vào, thổi lay ánh nến trên bàn, khiến bóng người hắt trên tường ngả nghiêng theo từng đợt gió.
Hòa Yến nhìn chằm chằm vào số bạc vụn trước mặt, khẽ hỏi:
"Chỉ được từng này thôi sao?"
"Nô tỳ đã xin chưởng quầy tăng thêm rồi," Thanh Mai khó xử đáp,
"nhưng chưởng quầy quả quyết rằng số trang sức đó chỉ đáng giá từng này."
Hòa Yến gật đầu: Ngươi lui xuống đi.
Thanh Mai khẽ cúi đầu, rồi rời khỏi phòng.
Hòa Yến cầm từng khối bạc vụn trong tay, tổng cộng chỉ có hai khối. Lòng nàng bỗng chốc nặng trĩu, tựa hồ như chính tâm can mình cũng đang vỡ vụn theo.
Ngày trước ở Hòa gia, tiền bạc không thiếu thốn, nếu có thiếu, chỉ cần tùy tiện lấy một món trang sức hay ngọc bội cũng đủ đổi lấy bạc. Về sau, khi ra chiến trường, nàng cũng chẳng có chỗ nào để tiêu tiền.
Đến lúc trở về kinh thành, những phần thưởng của bệ hạ cho Phi Hồng tướng quân nhiều đến mức chất đầy cả mấy sân của Hòa gia.
Nàng nhớ đến đống vàng bạc châu báu mà Phi Hồng tướng quân từng được ban thưởng. Chỉ cần một món nhỏ trong số đó cũng đủ để giải quyết tình cảnh túng thiếu hiện tại của Hòa gia. Nhưng đáng tiếc, nàng lại không ở Hòa gia kia.
Hòa Yến thở dài một hơi, giờ đây nàng đã thấm thía câu
"Một văn tiền có thể đánh gục anh hùng."
Bạc chỉ là một chuyện. Điều khiến nàng bận lòng hơn chính là việc nàng muốn đến giáo trường. Mỗi ngày lên núi đốn củi tuy rằng giúp rèn luyện thể lực, nhưng để khôi phục hoàn toàn như trước kia, nàng cần phải giao thủ, luyện tập cưỡi ngựa, bắn cung. Chỉ có cách đó mới là biện pháp nhanh nhất.
Tuy nhiên, không biết Hòa Tuy, người luôn thương con gái như trân bảo, có đồng ý để nàng đến giáo trường hay không.
Nàng thổi tắt ngọn nến, lên giường nằm, trong lòng quyết định rằng mọi chuyện đều đợi đến ngày mai mới tính tiếp.
……
Ngày hôm sau, sau khi đốn củi xong và dùng cơm trưa, Hòa Vân Sinh chuẩn bị đi bán bánh.
Hòa Yến nhìn cậu chuẩn bị một vỉ hấp đầy ắp bánh, hỏi:
"Làm nhiều như vậy, liệu có bán hết không?"
"Thời tiết đang ấm dần lên, người mua cũng nhiều hơn," Hòa Vân Sinh đáp,
"Một thời gian nữa có lẽ phải đổi mặt hàng khác để bán."
Hòa Vân Sinh thật sự lo lắng hết ruột gan cho gia đình, thậm chí cũng rất tinh thông việc buôn bán, điều này khiến Hòa Yến cảm thấy nể phục. Nàng vỗ nhẹ lên vai cậu: Vậy đi thôi.
Hòa Vân Sinh thoáng cứng người lại.
Động tác này của Hòa Yến, thật sự mang đầy khí khái của nam tử.
Khi hai người đến thành Tây, nhờ đến sớm nên vẫn còn nhiều chỗ trống. Hai người tìm được một vị trí tốt gần đường lớn, rồi nhanh chóng dựng lều và bày bánh lên vỉ hấp.
Hiện tại đang là đầu tháng tư, ánh nắng buổi chiều gay gắt như giữa mùa hè. Bánh mận hấp với vị chua ngọt thanh mát của quả mận rất thích hợp làm thức ăn vặt cho những ngày nóng nực. Đúng như dự đoán của Hòa Vân Sinh, buôn bán hôm nay khá tốt. Cậu đưa bánh, Hòa Yến thu bạc, cả hai bận rộn không ngơi tay.
Đột nhiên, một đám người hung hăng tiến lại gần, cầm đầu không ai khác chính là Vương Cửu Quý.
Rầm! Vương Cửu Quý đập mạnh hai tay lên bàn, mọi người xung quanh lập tức tản ra xa, sợ bị vạ lây.
Hòa Vân Sinh không chút sợ hãi, mặt lạnh băng, nói lớn: Ngươi muốn làm gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!