Khi bước ra cửa, Hòa Vân Sinh hỏi:
"Hôm nay sao tỷ lại trễ vậy? Lát nữa không chiếm được vị trí tốt đâu."
"Có chút việc cần làm."
Hòa Yến đáp,
"Chiếm không được vị trí tốt cũng không sao, bánh của chúng ta ngon hơn mà."
Hòa Vân Sinh chỉ biết im lặng, không còn gì để nói.
Cậu cảm thấy nói chuyện với Hòa Yến hiện tại giống như đấm vào bông, khiến người tức giận cũng không biết xả đi đâu. Hòa Yến giờ đây không còn hay cáu gắt, tâm tình nàng thoải mái lạ thường.
Cậu cũng chẳng rõ nên xem đó là lạc quan hay là ngây ngốc nữa, chỉ biết rằng đã lâu rồi, Hòa Vân Sinh không thấy tỷ tỷ của mình vì bất cứ chuyện gì mà buồn rầu.
Lều được dựng trên một con đường đông đúc tiểu thương buôn bán ở thành tây. Đối diện chính là Túy Ngọc Lâu, tửu lâu lớn nhất kinh thành, khách khứa ra vào nườm nượp, người qua lại tấp nập như mắc cửi. Chính vì thế, việc buôn bán quanh đây cũng rất phát đạt.
Lều của Hòa Vân Sinh khá lớn, vì vậy phải đến sớm mới có thể giành được vị trí đẹp.
Hòa Vân Sinh bắt đầu bày bánh mận lên vỉ hấp.
Bánh mận hấp là loại điểm tâm làm từ quả mận sống gọt vỏ, bỏ hạt, chần qua nước nấu từ bạch mai và cam thảo. Sau đó, người ta nhồi mật, thịt hạt thông, quả bàng và hạch đào vào trong quả mận, rồi đem hấp chín. Bánh ra lò có vị chua ngọt dễ chịu, giá cả lại phải chăng.
Nhờ bán bánh mận hấp, Hòa Vân Sinh có thể kiếm đủ tiền để phụ giúp gia đình.
Ngày nắng đẹp khiến lòng người thoải mái, từng tốp khách tới mua bánh, mỗi lần một hai cái. Khi mặt trời chuyển về phía đông của Túy Ngọc Lâu, chắc chắn họ sẽ bán hết bánh.
Hòa Yến nhìn Hòa Vân Sinh làm việc, không khỏi thầm khen ngợi. Cậu thực sự rất giỏi, khiến nàng nhớ đến những đứa trẻ trong binh doanh ngày trước. Phần lớn bọn họ đều là con nhà nghèo, phải đi đánh giặc để kiếm miếng ăn. Những công việc lao động chân tay, bọn họ đều đã quen, việc gì cũng làm được.
Dù nàng chưa từng rơi vào cảnh nghèo đói, nhưng cuối cùng cũng đi đến một con đường tương tự.
"Này, cho ta một cái bánh… À, đây chẳng phải là Hòa đại tiểu thư sao?" Một giọng nói bất chợt phá tan dòng suy nghĩ của Hòa Yến.
Nàng ngẩng đầu, thấy trước mặt mình là một nam tử có gương mặt dài, tóc búi chặt bóng loáng, khoác bộ bạch y, nhưng lại chẳng ăn khớp chút nào với vẻ ngoài. Hắn giơ tay phải, định đặt lên vai nàng, nhưng Hòa Yến lập tức nghiêng người tránh né.
Bàn tay hắn chộp vào khoảng không, có chút tiếc nuối, liền thu tay lại rồi cười:
"Lâu rồi không gặp Hòa đại tiểu thư, nhiều ngày qua không thấy cô nương ra ngoài, hóa ra là đi bán bánh cùng Hòa thiếu gia… Sao cô nương lại làm việc vất vả thế này?"
Cách nói chuyện của hắn như thể cả hai rất quen thuộc.
Hòa Yến khó hiểu nhìn về phía Hòa Vân Sinh. Cậu lập tức tức giận hét lớn:
"Vương Cửu Quý, tránh xa tỷ tỷ ta ra!"
"Tiểu tử thối, tỷ tỷ ngươi có ngại gì đâu mà ngươi hét to như thế." Vương Cửu Quý vừa nói, vừa bước lên một bước, lấy từ trong ngực áo ra một hộp nhỏ, đưa về phía Hòa Yến:
"Hòa cô nương, tại hạ vẫn luôn nhớ mong cô đấy. Đây là hộp phấn mặt ta mới mua, vốn định tặng cô nương từ mấy ngày trước, nay vừa khéo gặp mặt. Xin tặng mỹ nhân một món quà nhỏ, chẳng hay cô nương có thể cùng tại hạ đi dạo đạp thanh ở Tứ Thủy Tân không?"
Vẻ ngoài cục mịch của hắn làm trò ra vẻ một công tử phong lưu khiến Hòa Yến chỉ muốn bật cười. Trong hai kiếp sống của mình, nàng đã gặp không ít người, tốt có, xấu có, nhưng chưa từng có ai đùa giỡn với nàng theo cách này.
"Ta còn phải bán bánh, không thể đi đạp thanh cùng công tử." Hòa Yến nhã nhặn từ chối,
"Hộp phấn mặt này, công tử tặng cho người khác đi."
Vương Cửu Quý sững sờ.
Nhà hắn và Hòa gia ở cùng một con đường, bình thường không ai dám chọc vào Hòa Yến vì nàng có cha làm giáo úy. Nhưng Hòa Yến trước đây lại chẳng phải người an phận, nàng thích những món lợi nhỏ nhặt, chỉ cần tặng nàng hộp son phấn là nàng vui vẻ gọi hắn Cửu Quý ca ca.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!