Chương 43: Luyện tập ban đêm

Hòa Yến ngồi cùng Thạch Đầu và Tiểu Mạch, lắng nghe những lời lo lắng của Hồng Sơn. Nét mặt Hồng Sơn đầy ưu sầu, gần như có thể thấy hắn đang dằn vặt trong lòng.

"A Hòa, hiện tại ngay cả cung đệ cũng kéo không ra, ngày sau sẽ làm sao đây? Hay là chúng ta đi nói với Lương giáo đầu, cho đệ làm hỏa đầu binh đi. Tuy nghe không vẻ vang lắm, nhưng ít nhất mạng sống còn giữ được. Đúng không, Tiểu Mạch?" Hồng Sơn huých khuỷu tay vào Tiểu Mạch, ra hiệu cho cậu nói thêm vào.

Tiểu Mạch ấp úng đồng ý:

"Không sai, A Hòa ca. Dù huynh có làm hỏa đầu binh, chúng ta vẫn sẽ thường xuyên ghé thăm huynh mà."

Hòa Yến chỉ cười cười, không nói gì thêm.

Hồng Sơn càng nhìn thấy vậy càng sốt ruột. Trong thời gian qua, tính cách của Hòa Yến rất hợp với Hồng Sơn, khiến hắn coi Hòa Yến như huynh đệ ruột thịt. Hòa Yến hiểu chuyện, không hề giống như những đứa em ở nhà khiến hắn phải đau đầu.

Hắn cảm thấy mình cần phải bảo vệ Hòa Yến.

"Sơn ca, huynh không cần lo lắng cho ta. Ngày mai ta sẽ có thể kéo được cung." Hòa Yến mỉm cười, nhẹ nhàng trấn an hắn.

"Đệ tưởng mình là ngôn linh sư à, nói đại vài câu là thành sự thật sao?" Hồng Sơn gần như muốn phát điên,

"Đứa nhỏ này nói mãi không thông!"

Thạch Đầu, vốn trầm mặc từ nãy, đột nhiên hỏi:

"Ngươi có bí quyết gì sao?"

"Bí quyết thì không có," Hòa Yến nghĩ ngợi rồi trả lời,

"Tư chất của ta vốn không tốt, có rất nhiều việc ta không làm được. Nhưng ta không còn cách nào khác, chỉ có thể thử nhiều lần. Cuối cùng, ta phát hiện ra chỉ cần thử thêm nhiều lần, ta sẽ làm được."

Nói đến đây, chính Hòa Yến cũng thở dài.

Trong mắt thế gian, Phi Hồng tướng quân được truyền tụng là kỳ tài, thiên tư xuất chúng. Nhưng sự thật không phải như vậy. Ngay từ đầu, Hòa Yến đã không có ưu thế về thể lực vì là nữ tử, tư chất cũng không vượt trội.

Nàng đã phải mất rất nhiều năm để rèn luyện, cuối cùng trở thành tướng quân vô địch trên chiến trường. Nhưng giờ đây, khi trọng sinh, nàng lại rơi vào một thân thể yếu ớt tương tự.

"Chẳng lẽ đúng như câu"Trời định giao trách nhiệm lớn lao cho ai, ắt làm cho người đó khốn khó tâm chí, nhọc nhằn gân cốt? Hòa Yến thầm nghĩ.

Nàng cũng không mong mình quá xuất sắc, chỉ ước có thể được sinh ra với thể chất mạnh mẽ như Vương Bá, ít nhất sẽ bớt khổ cực hơn nhiều.

Đêm khuya, khi mọi người đã mệt mỏi sau một ngày dài huấn luyện, tiếng ngáy vang lên trong doanh trại như một bản nhạc đều đều. Hòa Yến ngồi trên giường, ước tính thời gian, chờ đến lúc mọi thứ trở nên yên tĩnh hoàn toàn.

Khi thấy Tiểu Mạch trở mình, miệng lẩm bẩm vài lời nhưng không tỉnh, nàng nhẹ nhàng ngồi dậy, rời khỏi phòng một cách cẩn trọng.

Ra ngoài, Hòa Yến bước thẳng về phía Diễn Võ Trường. Ban đêm, sân tập trống không, chỉ còn lại gió thổi làm cờ xí trên đài cao bay phấp phới. Dưới ánh trăng, rừng núi hiện lên như những làn sóng bạc xanh thẳm, phản chiếu ánh trăng mờ ảo.

Biên cương thường là nơi khổ cực, nhưng Lương Châu Vệ lại có cảnh sắc như thế này. So với những nơi nàng từng đóng quân trước đây, cảnh ở đây đẹp và thanh bình hơn rất nhiều. Hòa Yến thả chậm bước chân, như thể không muốn phá vỡ sự yên tĩnh của đêm khuya.

Cung tiễn đã được thu dọn sau buổi tập, chỉ còn sót lại vài thanh không tốt lắm. Các tấm bia cỏ vẫn ngả nghiêng dưới đất, chưa được thu dọn. Sáng mai, sau khi chạy bộ, tân binh sẽ phải thu gom chúng. Hòa Yến đến gần chỗ các tấm bia cỏ, mò mẫm trong bóng tối, cuối cùng cũng tìm thấy một mũi tên.

Nàng cầm mũi tên trong tay, bước về phía nơi cất cung.

Hòa Yến cảm nhận rõ rằng những việc tưởng chừng đơn giản với người khác lại khiến nàng phải nỗ lực gấp nhiều lần. Dù vậy, nàng không thể không cố gắng, bởi nếu từ bỏ, nàng sẽ mãi mãi chỉ dừng lại ở mức độ đó, không thể tiến xa hơn.

Nàng thử kéo cung, nhưng cây cung quá nặng, chỉ có thể kéo ra được một chút, gần như không thấy rõ sự thay đổi. Sau khi thả cung xuống và xoa cổ tay, nàng lại thử thêm một lần nữa, nhưng kết quả vẫn như lần trước – chỉ có thể kéo được một chút.

Hòa Yến không bỏ cuộc.

Nàng thử đi thử lại năm, sáu lần, và cuối cùng có chút tiến triển. Lần này, nàng đã có thể kéo cung ra một cách rõ ràng hơn. Thấy vậy, nàng nhẹ nhàng thở ra, cảm nhận chút nhẹ nhõm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!